Cục cưng của các thiếu gia âm nhạc - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-09-26 02:39:00
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời tiết tháng Sáu thất thường, mới một giây còn nắng ráo rực rỡ, giây mây đen kéo đến, mưa trút như thác đổ.
Đường Điềm bên cạnh cửa sổ sát đất, cơn mưa xối xả ngoài trời, đầu óc trống rỗng, cứ thế mà ngẩn .
Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng còi xe, trong biệt thự cũng vang lên tiếng bước chân chút hỗn loạn, cô mới đầu .
Liễu Hiểu Chi và Lưu Huệ Hoa mỗi cầm một chiếc ô, gương mặt Liễu Hiểu Chi trông lo lắng, như thể sợ mấy vị ướt mưa.
Đường Điềm ban đầu tưởng bấy nhiêu đón là đủ , nên ý định ngoài, nhưng Lưu Huệ Hoa để ý thấy.
Cũng vì mắt của Lưu Huệ Hoa quá tinh, mà là liếc một cái thấy Đường Điềm bên cửa sổ, cơn mưa ngoài , ánh mắt cô phần đờ đẫn, giống như một bức tượng điêu khắc tinh xảo xinh , vô cùng thu hút ánh .
Ngoài Liễu Hiểu Chi chỉ chú tâm mấy vị , những còn đều liếc Đường Điềm, nhưng cũng để tâm quá lâu.
Chỉ Lưu Huệ Hoa là ưa nổi cái vẻ thảnh thơi của cô. Dù che ô cho mấy vị đủ, nhưng… thì chứ?
"Đường Điềm, mau đây, ở đây còn một cái ô nữa." Giọng của Lưu Huệ Hoa vang to, gọi cô cùng che ô cho mấy vị .
Đường Điềm từ chối, về phía cửa chính biệt thự:
"Mấy , theo ."
Lưu Huệ Hoa thấy đạt mục đích thì gây khó dễ nữa, bung ô bước màn mưa xối xả.
Đường Điềm bước cửa, lấy hai cây ô treo giá cửa biệt thự, mở một cây , những giọt nước mưa rơi xuống hòa lẫn cơn mưa đang trút.
Vài giúp việc phía bước vội về phía những chiếc xe, Đường Điềm cũng chỉ cách họ vài bước.
Cô nghiêng nhẹ chiếc ô, ngẩng đầu liếc bầu trời u ám, cơn mưa xem chừng thể ngớt ngay .
Vài chiếc xe sang trọng dừng cách đó xa, đầu tiên bước xuống là Ôn Thiệu Hàn, gần nhất là Liễu Hiểu Chi thì chần chừ, cứ như phân mấy , để ai khác che ô cho mấy vị .
Trịnh Lệ Ngọc định đưa ô thì thấy tài xế từ trong xe bước xuống, nhanh tay che ô cho Ôn Thiệu Hàn.
Ánh mắt của tài xế các cô phần trách móc: chậm như ? Ông chủ xuống xe mà vẫn ai che ô cho ngài .
Ôn Thiệu Hàn là điềm đạm, dù ướt một chút cũng giận tỏ thái độ khó chịu gì.
Lưu Huệ Hoa và Trịnh Lệ Ngọc hiểu rõ ánh mắt trách móc của tài xế, liền cảm thấy oan ức. Không họ chậm, mà là do hành động lưỡng lự của Liễu Hiểu Chi khiến họ cũng do dự theo.
Ôn Thiệu Hàn về phía biệt thự mấy bước thì thấy Đường Điềm đang cùng. Hình ảnh cô hôm vô tình va , lúc cánh tay lướt nhẹ qua bất chợt hiện lên trong đầu.
Đường Điềm thấy qua, liền lên tiếng: "Ôn ."
Ôn Thiệu Hàn khẽ gật đầu với cô, lướt qua vai cô mà .
"Đường Điềm, đây."
Cửa kính một chiếc xe sang phía hạ xuống, nửa gương mặt của chị Ngô ở ghế phụ hiện tầm mắt Đường Điềm.
Cô nhanh chóng bước tới: "Chị Ngô."
Chị Ngô mấy giúp việc đang chen xe của Thẩm Yến Lễ, tức đến mức suýt phát điên. Chen lấn như để gì? Mà cây ô duy nhất trong xe tài xế bỏ quên ở công ty.
Đường Điềm liếc ghế , thấy Bùi Giác đang bên trong.
"Chị Ngô, em cầm hai cây ô, một cây cho chị, phiền Phó tự che ô ."
Nghe , cơn tức của chị Ngô cũng dịu xuống. Cô gái đang mưa mặt cũng giống loại tâm tư xa, còn thực sự xinh nữa. Nếu xuất quá kém, chị còn từng nghĩ đến việc ký hợp đồng với cô.
đó chỉ là suy nghĩ trong lòng, thật sự ký cùng cô thì chuyện lợi ích rắc rối lắm. Chỉ riêng việc Đường Điềm từng giúp việc trong biệt thự , là điều cấm kỵ trong giới giải trí.
"Được."
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuc-cung-cua-cac-thieu-gia-am-nhac/chuong-9.html.]
Chị Ngô xuống xe, nhận lấy chiếc ô cô đưa, mở , chợt nhớ gì đó, liền : "Em đưa Bùi Tổng về biệt thự, đừng để ướt."
Đường Điềm thấy khó hiểu. Bùi Giác cao ráo như , tự cầm ô về cũng mà, tại cần cô che ô cho nữa? Chẳng như thế thì cô sẽ ướt ?
Cô còn kịp mở miệng, chị Ngô một xuyên màn mưa về phía biệt thự.
Đường Điềm thầm thở dài, ướt thì ướt , về đồng phục là .
Cô tới bên cửa phía bên trái, gõ nhẹ hai cái cửa kính.
"Bùi , chị Ngô bảo tới đón ngài về biệt thự." Cô cố ý nhấn mạnh là chị Ngô bảo, để tránh hiểu lầm là chủ động tiếp cận quyến rũ .
Cửa mở , gương mặt lạnh lùng của Bùi Giác hiện rõ mắt cô. Bộ vest cắt may vặn khiến càng toát lên vẻ lạnh lùng và cao quý, tạo cảm giác khác dám gần.
Anh cao, mặt cô, cảm giác áp lực mạnh mẽ.
Đường Điềm giơ cao chiếc ô trong tay, miễn cưỡng che đầu , nhưng… những giọt mưa nghiêng tạt thẳng cô.
Bùi Giác cúi mắt liếc cô một cái, giơ tay cầm lấy cây ô trong tay cô, nghiêng về phía cô một chút, cán ô đặt ở giữa hai .
Đường Điềm kinh ngạc quanh, trong cơn mưa như trút, chỉ vạt áo của cô ướt chút ít, còn Bùi Giác… chỉ một lát ngắn ngủi mà ống quần đen của gần như ướt một nửa.
"Bùi , chị Ngô thể để ướt." Không chị Ngô trừ lương cô vì chuyện nữa?
Anh gì, chỉ lặng lẽ che ô cùng cô bước về phía biệt thự.
Vì diện tích che của chiếc ô lớn, cô thể dựa quá gần cũng thể quá xa, nếu cả hai sẽ ướt hết, nên cách thực sự khó kiểm soát.
Anh và cô gần , ngoài mùi mưa còn mùi thơm lạnh nhàn nhạt từ phảng phất quanh mũi cô.
Phía bên , Liễu Hiểu Chi đang ở ô của Thẩm Yến Lễ, cố ý dựa gần . Ngẩng đầu lên thấy một nam một nữ đang cùng đến, đàn ông cao lớn tuấn tú che ô cho Đường Điềm, gần như để cô mưa ướt.
Liễu Hiểu Chi sững , thể tin nổi: Bùi đang che ô cho Đường Điềm?!
Thẩm Yến Lễ cũng thấy, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như gì lạ, dường như chuyện Bùi Giác thế là bình thường.
Lúc Phó Hi xuống xe, mưa còn lớn hơn nữa, mắng thầm vài câu "Thời tiết quỷ quái gì thế !", cùng Lưu Huệ Hoa về biệt thự.
Ở cửa biệt thự, Phó Hi than vãn: "Trời đang xanh, nắng vẫn còn mà mưa là mưa." Anh cực kỳ ghét trời mưa, may mà ướt nhiều.
Lưu Huệ Hoa che ô cho thì ướt hết cả , cảm thấy chật vật, bèn với chị Ngô một tiếng về phòng đồ.
Trong tất cả giúp việc, chỉ Đường Điềm là ướt ít nhất.
Đường Điềm Bùi Giác đang giày, gần như ướt nửa . Chị Ngô gọi cô qua một bên.
Cô tưởng chị Ngô định trừ lương cô vì để Bùi Giác ướt.
"Chị Ngô, thể trừ ít một chút ?" Cô mở miệng “mặc cả”, tuy lương cao thật, nhưng trừ nhiều thì ai mà chịu nổi.
Chị Ngô sững , hiểu ý cô, bật :
"Em nghĩ gì ? Chị là lý thế ?"
"Bùi ướt của em, sẽ trừ lương , em yên tâm ."
Đường Điềm rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn chị Ngô."
"Chị gọi em qua, là … chuyện cũ chị sẽ truy cứu nữa, cũng sẽ thử thăm dò em thêm nào nữa. … thật sự nảy sinh những suy nghĩ ." Chị Ngô mềm mỏng nghiêm khắc.
Đường Điềm vội vàng gật đầu, thậm chí còn chị Ngô từng thử dò xét cô khi nào, nhưng chuyện là điều , chẳng ai việc trong môi trường luôn nghi ngờ cả.
"Em sẽ thế nữa ." Cô cam đoan chắc nịch.