Sau khi Phó Hi rời , Đường Điềm Thẩm Yến Lễ ôm lên sofa. Vẻ mặt lạnh lùng, yêu cầu cô nhập mật khẩu điện thoại.
Anh kiểm tra từng một, cho đến khi thấy của Phó Hi trong danh sách chặn. Thẩm Yến Lễ bật khẽ, hôn lên má cô.
Anh trầm giọng khen: “Làm lắm.”
Đường Điềm thở dài trong lòng, Thẩm Yến Lễ cô, nhưng cô chẳng hứng thú của với cô sẽ duy trì bao lâu…
Còn về Phó Hi, cô chỉ mong sớm quên . Cô chịu nổi khi hai đàn ông ưu tú như theo đuổi và chịu buông tha.
Thẩm Yến Lễ cụp mắt, như đang để ý đến cảm xúc của cô. Sự xuất hiện của Phó Hi khiến hề bình tĩnh như vẻ ngoài thể hiện.
Nhìn biểu cảm thoáng qua của cô, đoán việc Phó Hi theo đuổi cô tác động nhỏ.
“Phó Hi suốt ngày chẳng nghiêm túc gì, em cần để ý đến lời .”
Đường Điềm thành thật chia sẻ: “Trước đây em cũng nghĩ , nhưng hôm nay khiến em chút đổi suy nghĩ, con thật …”
Lời thật lòng của cô còn xong, đột nhiên nhận điều gì, cô đầu — ánh mắt Thẩm Yến Lễ cô lạnh toát.
Đường Điềm: “!” Hỏng !
Cô vội vàng dậy bỏ chạy, lên Thẩm Yến Lễ kéo lòng.
Gương mặt lạnh như băng của phóng to trong mắt cô.
Anh khẽ hỏi: “Tiếp tục xem nào.”
Đường Điềm gượng, xua tay lia lịa: “Em bậy, chỉ linh tinh thôi.”
Thẩm Yến Lễ ôm cô chặt hơn: “Phó Hi , cho phép em nghĩ về .”
Đường Điềm thấy câu quen, hình như đây Phó Hi cũng từng Ôn Thiệu Hàn đơn giản.
Buổi tối, trong phòng tắm, Đường Điềm chống tay lên tường, cùng Thẩm Yến Lễ phía trao nụ hôn sâu.
Khoảnh khắc trùng khớp với cảnh trong giấc mơ mấy hôm của cô. Điều khiến cô khỏi ngạc nhiên.
Đường Điềm tỉnh dậy khi trời sáng rõ. Hai chân cô mềm nhũn, chỉ trừng mắt tức giận Thẩm Yến Lễ.
May mà chiều nay việc ngoài, nếu , chắc cô chịu nổi.
Ngồi sofa xem TV, thực trong đầu Đường Điềm đang nghĩ đến việc tìm việc . Dù Thẩm Yến Lễ cho cô thẻ đen, còn mua nhà cho cô.
… vẫn nên một công việc chính thức thì hơn. Hai ngày nay, cứ rảnh là cô gửi hồ sơ đến mấy công ty lớn, nhưng đến giờ vẫn công ty nào phản hồi.
Đường Điềm rầu rĩ, cứ nghiền ngẫm nội dung hồ sơ. Cô thầm nghĩ: Mình tệ đến mức đó ? Đến nỗi chẳng ai thèm để mắt?
Vì chuyển nhà, cô đành tạm gác việc chỉnh sửa hồ sơ .
Tầm ba giờ chiều, Thẩm Yến Lễ sắp xếp đến chuyển cả hành lý của cô và sang căn nhà mới mà mua cho cô.
TBC
Đường Điềm từng xem qua căn nhà . Cô vốn định cùng xe chuyển nhà, nhưng tài xế riêng mà Thẩm Yến Lễ chuẩn gọi cô lên, đây là xe riêng sắp xếp cho cô.
Cô vội vã lên xe, nghĩ bụng: Thẩm Yến Lễ đúng là chu đáo thật.
Xe dừng tại một khu chung cư cao cấp nổi tiếng ở trung tâm thành phố, nơi ở đều là giới thượng lưu.
Đường Điềm chiếc xe chạy tầng hầm, thầm cảm thán: Bảo Thẩm Yến Lễ chịu nổi căn nhà trọ nhỏ cô thuê… đúng là khác biệt quá lớn.
Từ tầng hầm, cô thang máy lên thẳng tầng căn hộ. Mở cửa bước , cô càng càng thấy choáng ngợp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuc-cung-cua-cac-thieu-gia-am-nhac/chuong-85.html.]
Cô từng cầm sổ đỏ nhưng bao giờ xem căn hộ rộng bao nhiêu.
Thì cái mà gọi là “nhà nhỏ” rộng tới 150 mét vuông! Trong khi cô nghĩ nhà nhỏ cỡ 70 mét vuông là cùng.
Chưa kể sự xa hoa bên trong khiến cô khó tin rằng nơi tên .
Chẳng bao lâu , dọn dẹp mà Thẩm Yến Lễ thuê cũng đến, sắp xếp gọn gàng từng món hành lý ít ỏi của cô.
Đường Điềm mất mấy tiếng để thích nghi với thực tế là chỉ là bạn gái của Thẩm Yến Lễ, mà còn dọn về sống chung trong căn nhà tặng.
Buổi tối, Thẩm Yến Lễ trở về, dẫn cô siêu thị mua đồ.
Đường Điềm lấy khẩu trang cho đeo, cũng đeo khẩu trang cho , đó mới chịu nắm tay ngoài.
Trong suốt quá trình mua sắm ở siêu thị, cô chụp lén.
Khi về, tay Thẩm Yến Lễ xách đầy đồ, cho cô cầm bất cứ thứ gì. Về đến hầm xe, cô phụ một tay nhưng từ chối.
Anh : “Da em quá mềm.”
Đường Điềm đỏ bừng tai. Câu từng nhiều — nhưng là trong lúc chuyện đó, lúc phát lực những lời gợi cảm.
Đêm nay, Thẩm Yến Lễ cũng tha cho cô.
Đường Điềm tỉnh dậy thì là 1 giờ chiều hôm .
Không thấy Thẩm Yến Lễ trong phòng, cô dậy rửa mặt, đó cầm điện thoại kiểm tra xem công ty nào phản hồi .
Một thông báo đẩy khiến tim cô đập thình thịch. Dù tiêu đề chỉ lướt qua một cái, cô vẫn rõ.
Cô lập tức kéo màn hình xuống — dòng tiêu đề “Chuyện tình cảm của Thẩm Yến Lễ lộ” hiện rõ mồn một.
Đường Điềm hoảng hốt đến nghẹt thở, vội bấm xem. Nội dung là mấy tấm ảnh rõ nét chụp cảnh cô và Thẩm Yến Lễ xuống xe siêu thị tối qua.
Phần bình luận là biểu cảm sốc. May mắn là ai c.h.ử.i bới cô, vì ai đoán cô là ai.
Đường Điềm thở phào nhẹ nhõm. May mà Thẩm Yến Lễ là ca sĩ, idol, cũng chẳng thành viên nhóm nhạc nam thường thấy.
Cô đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu thì thấy Thẩm Yến Lễ từ khi nào tựa cửa, bình tĩnh cô.
“Anh và em chụp , ảnh hưởng lớn đến ?”
Anh bước tới, vòng tay ôm lấy cô, hôn lên môi: “Không ảnh hưởng gì.”
“Còn fan của …”
Anh đáp: “Chỉ là nhạc, thích giọng hát của thôi.”
Đường Điềm thấy màn hình điện thoại của liên tục sáng lên, sắc mặt cô đổi. Người ngoài nhận cô, nhưng chị Ngô… Bùi Giác, Ôn Thiệu Hàn thì chắc.
Cô hoảng loạn. Nhỡ chị Ngô đến chất vấn thì ?
Thẩm Yến Lễ thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô, cô đang lo điều gì.
Anh mỉm , hôn nhẹ lên trán cô: “Yên tâm, sẽ ai gì em cả.”
Đường Điềm rúc lòng , vẫn lo lắng mà khẽ gật đầu.
Cô càng sợ rằng chuyện sẽ giống như trong truyện, những việc nguyên chủ từng dụ dỗ các nam chính phơi bày ánh sáng, khiến cô rơi vết xe đổ.
Nghĩ , hiện giờ Thẩm Yến Lễ che chở, dù lộ, chắc tình cảnh của cô cũng bi t.h.ả.m như trong truyện .