Đường Điềm ôm túi giữ nhiệt phía Liễu Hiểu Chi.
Cùng lúc đó, Thẩm Yến Lễ, Phó Hi và Ôn Thiệu Hàn đều đang về phía hai họ bước từ cửa.
Phó Hi nhướn mày liếc Liễu Hiểu Chi, đó ánh mắt dừng ở Đường Điềm đang bước chậm phía .
Dáng và trang phục của cô khiến Phó Hi nhịn bật , lập tức sải bước đến kéo tay cô, lớn :
“Em mặc gì thế ? Nhìn như nhà quê mới lên tỉnh .”
Phó Hi kéo áo khoác đen của cô, Đường Điềm một tay ôm túi giữ nhiệt, một tay lo đẩy tay khỏi .
Cô đến cạnh ba Bùi Giác, dừng một bên chờ họ sân trượt tuyết.
Bùi Giác liếc mắt cô, ánh mắt lạnh nhạt, dường như chẳng cảm thấy gì đáng .
Phó Hi bám sát lấy Đường Điềm trêu chọc: “Chúng trả lương cho em cũng ít mà, mua cái áo khoác nào tử tế hơn? Nhìn bộ đồ của em, cứ như chúng đang bóc lột nhân viên.”
Đường Điềm cảm thấy bộ đồ vấn đề gì, chẳng qua hàng hiệu thôi. Cái áo khoác đen của cô cũng mấy trăm tệ, rẻ.
với những như họ thì đúng là chẳng đáng gì.
Phó Hi thấy cô quấn đầu kín mít, buồn cảm thấy xót xa, kéo nhẹ chiếc mũ của cô: “Em , chọn cái mũ nào hơn ?”
Đường Điềm động đậy, chỉ trừng mắt bằng đôi mắt đen láy long lanh, trông hề chút dọa nạt nào mà ngược còn đáng yêu đến mức thể sticker biểu cảm.
Phó Hi càng càng thấy thích, suýt chút nữa kiềm ôm cô lòng xoa đầu mấy cái.
Anh vẫn còn kéo mũ cô, khiến Đường Điềm giận đến mức suýt c.ắ.n luôn tay .
Cô đẩy tay : “Đừng kéo mũ .”
Phó Hi chịu dừng, tháo mũ cô : “Trong nhà còn đội mũ gì?”
Đường Điềm: “...” Ờ nhỉ, đúng là thật.
Phó Hi kéo chiếc mũ xuống, lộ mái tóc đen rối và gương mặt quá mức xinh rực rỡ của cô.
Anh dùng ngón tay chọc chọc má cô: “Bị đông đến ngơ luôn .” Nói xong, đôi mắt đào hoa của liền dừng đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, thể rời .
Đường Điềm chỉ thấy thần tượng như ngoài đời thích trêu thế .
Phó Hi tiến gần cô hơn, khi hỏi chuyện, ánh mắt mắt cô mà cứ dán chặt lấy đôi môi mềm .
“Em thiếu tiền lắm ?”
Đường Điềm khẳng định cũng phủ nhận. Dù quá túng thiếu, cô cũng chẳng dư dả gì.
Cô thành thật đáp: “ tiết kiệm.”
Phó Hi thấy cô còn ôm chặt túi giữ nhiệt trong lòng, nhịn phá lên, giật giật cái túi cô vẫn ôm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuc-cung-cua-cac-thieu-gia-am-nhac/chuong-41.html.]
“Còn ôm chặt cái túi giữ nhiệt , mà nó cũng y như bộ đồ em đang mặc .”
Đường Điềm khẽ đập tay tay : “Đừng kéo cái túi giữ nhiệt . Bên trong là trái cây chuẩn cho các .” Nói xong liền lưng tránh khỏi sự phá rối của .
Cô còn chụp ảnh gửi cho quản gia, quản gia nếu hôm nay cô thì sẽ thưởng.
Phó Hi sững . Là trái cây cô chuẩn cho họ… nên cô mới bảo vệ nó như bảo vật?
Thấy cô ôm chặt cái hộp như báu vật, Phó Hi chớp mắt cô, trong lòng trào dâng cảm xúc khó thành lời.
Thẩm Yến Lễ đang ghế sofa, cúi đầu, nghiến chặt răng hàm, dường như đang cố nén mấy Phó Hi tới gần Đường Điềm.
TBC
Anh dậy nhưng giơ tay kéo Phó Hi : “Được , đừng trêu cô nữa.”
Ôn Thiệu Hàn một bên, mỉm cảnh Phó Hi trêu chọc Đường Điềm. Thấy Thẩm Yến Lễ lên tiếng ngăn , liền tiến đến an ủi Đường Điềm.
“Đừng để ý đến . Cậu lúc nào cũng năng thiếu suy nghĩ. Em ăn mặc dễ thương, gì đúng cả.”
Ôn Thiệu Hàn dịu dàng khen ngợi cô, thành thật cảm thấy hôm nay cô ăn mặc cư xử đều dễ thương.
Đường Điềm quen với kiểu trêu chọc của Phó Hi nên cũng để bụng.
Cô cảm ơn: “Cảm ơn Ôn .”
Phó Hi tỏ vui: “Hàn ca, đang lấy nền ?”
Ôn Thiệu Hàn vẻ hiểu câu đó từ , đẩy nhẹ kính, nhẹ nhàng hỏi: “Ý là ?”
Lúc nãy đầu Đường Điềm đông đến choáng váng, giờ thật sự vẫn còn mơ hồ, trái cũng hiểu tại Phó Hi Ôn Thiệu Hàn.
Cô định lên tiếng can ngăn thì Liễu Hiểu Chi chen ngang.
Liễu Hiểu Chi nhẹ nhàng giải thích: “Phó , Ôn ý đó , chỉ là đang an ủi Đường Điềm thôi mà.”
Đường Điềm cướp lời, thật sự thấy họ cãi . Lỡ mà đổ lên đầu cô thì còn oan hơn cả Đậu Nga.
Cô định lên tiếng thì Phó Hi bất ngờ vươn tay, vòng cánh tay dài đầu cô, ôm lấy cô, còn đưa tay lớn che miệng cô .
Anh nhướn mày cô, : “Em đừng gì hết.”
Đường Điềm kinh ngạc trợn to mắt, cả cứng đờ trong vòng tay của Phó Hi, đầu óc trống rỗng khi thấy vẻ mặt biến hóa khác của những xung quanh.
Thẩm Yến Lễ bật dậy, vẻ mặt u ám; Ôn Thiệu Hàn thì đổi sắc mặt; khó coi nhất chính là gương mặt của Liễu Hiểu Chi.
Từ lúc phòng VIP đến giờ, Liễu Hiểu Chi vẫn cố giữ vẻ ngoài dịu dàng. khoảnh khắc , sắc mặt cô sụp đổ.
Bùi Giác trầm giọng cắt ngang: “Được , còn trượt tuyết nữa ?”
Phó Hi thấy ánh mắt lạnh lẽo của Bùi Giác liếc tới, vui khẽ “chậc” một tiếng buông tay khỏi miệng Đường Điềm.
Ngay khoảnh khắc lòng bàn tay Phó Hi chạm đôi môi mềm mại của cô, cả cánh tay bỗng tê rần, đến khi buông , vẫn đang cố che giấu cảm giác khác thường nảy sinh.