Cục cưng của các thiếu gia âm nhạc - Chương 36
Cập nhật lúc: 2025-09-26 21:47:59
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên ghế sofa, ánh mắt của Thẩm Yến Lễ vẫn dừng mặt sách.
Đường Điềm ở giữa phòng khách, vẫn ngẩng đầu, lên tiếng, khiến cô càng thêm bất an.
Cô rõ vì hồi hộp, chỉ là trực giác mách bảo cô rằng, Thẩm Yến Lễ... phần nguy hiểm.
Một lúc , mới từ từ ngẩng đầu.
Thẩm Yến Lễ đặt cuốn sách xuống bàn , tựa lưng ghế sofa, hai chân vắt chéo, hai tay đan đặt đầu gối, tư thế tao nhã lười biếng, ánh mắt cô bình tĩnh nhưng ẩn chứa ý vị khó đoán.
Đường Điềm dám thẳng ánh mắt , cô cúi đầu mặt đất, định lên tiếng .
Lúc , cất giọng trầm hỏi: “Sao để Liễu Hiểu Chi mang sữa lên?”
Đường Điềm trả lời:
“ và Liễu Hiểu Chi phân công công việc. Cô phụ trách Thẩm và Bùi , còn phụ trách Phó và Ôn , vì ... mới với cô sáng nay uống sữa ấm.”
Thái độ của Thẩm Yến Lễ với câu trả lời đó chỉ là sự im lặng.
Ánh mắt tĩnh lặng đến kỳ lạ của khiến Đường Điềm lạnh toát. chỉ cần gì kiểu như “ thử xem”, cô sẽ coi như chuyện hôm đó từng xảy .
Chỉ là... thực tế diễn như cô nghĩ.
TBC
Cuối cùng, Thẩm Yến Lễ mở miệng: “ nghiêm túc, em... bạn gái của .”
Giọng của trầm thấp, dày và quyến rũ, đủ để khiến những mê giọng phát cuồng.
Thế nhưng Đường Điềm dọa đến lùi về nửa bước, gương mặt xinh đến cực điểm lộ vẻ hoảng loạn, khiến mà sinh lòng thương xót.
Cô gắng gượng trấn tĩnh , nhưng lời của giống như một tiếng sấm vang dội trong đầu cô, thật sự khiến cô thể kinh ngạc.
Thẩm Yến Lễ dường như thích vẻ mặt nhỏ bé đầy biểu cảm của cô, ánh mắt chớp chăm chăm cô.
Một lúc lâu , Đường Điềm mới tìm giọng , vội vàng :
“Thẩm , hôm đó trong phòng kính... chỉ là tai nạn thôi, của . Là ... tỉnh ngủ, nên mới giữ lấy tay , vì mới... mới xảy chuyện đó.”
Cô nhắc thì thôi, nhắc đến chuyện xảy hôm đó trong phòng kính, những giấc mơ vô ban đêm của Thẩm Yến Lễ, cùng với dục vọng đè nén, ngay lập tức khiến ánh mắt trở nên sâu và nặng.
Yết hầu khẽ chuyển động mấy , cảm giác lòng bàn tay hôm đó... lẽ cả đời cũng thể quên .
Khi Thẩm Yến Lễ lên tiếng, Đường Điềm giọng của khàn. cô hiểu vì , cũng chẳng để tâm, bởi vì hàm ý trong lời của mới thật sự khiến cô hoang mang và rối loạn.
Anh : “Em đúng, nên chịu trách nhiệm với em.”
Đường Điềm vội xua tay từ chối: “Không cần Thẩm . chỉ là giúp việc, thật sự xứng với phận của .”
Thẩm Yến Lễ nhíu mày: “Đừng coi thường bản . Người giúp việc thì ? Người thích là em.”
Đường Điềm thấy giống đang thử dò xét, càng giống như đang đùa, đầu ngón tay cô khẽ run rẩy.
Việc Thẩm Yến Lễ cô bạn gái của là điều mà dù đánh c.h.ế.t cô cũng thể ngờ tới, bộ suy nghĩ của cô đều rơi hỗn loạn.
Cô hít sâu một để xoa dịu cảm xúc bất an, từ chối một cách nhẹ nhàng: “Thẩm , hiện tại ý định yêu đương.”
Thẩm Yến Lễ là kiểu trời ưu ái, một khi thích thứ gì hoặc ai đó, thì chắc chắn sẽ nắm chắc trong tay, quyết tâm bằng giá.
Vậy mà , hề nóng vội: “Không , em cứ suy nghĩ kỹ thêm.”
Đường Điềm lập tức lắc đầu: “ suy nghĩ kỹ . Tình cảm của , thể đáp .”
Hiện tại cô chỉ thoát khỏi cốt truyện trong tiểu thuyết, từng nghĩ sẽ yêu ai trong thời gian , huống hồ đó là một trong các nam chính.
Cô là nữ phụ độc ác trong truyện, nếu yêu một trong những nam chính? Cô còn dám tưởng tượng kết cục sẽ thê thảm đến mức nào.
Thẩm Yến Lễ để tâm đến lời từ chối của cô, chỉ : “Từ mai, mỗi sáng đưa một ly sữa ấm đến phòng .”
Đường Điềm tưởng chuyện thế là xong, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuc-cung-cua-cac-thieu-gia-am-nhac/chuong-36.html.]
“Vâng, Thẩm .”
Thẩm Yến Lễ thấy cô như thể chỉ rời ngay lập tức, trầm giọng dặn thêm: “Không đùn đẩy cho Liễu Hiểu Chi nữa.”
Đường Điềm trúng tâm tư, ngượng ngùng đồng ý vội vàng rời khỏi phòng .
Cô đóng cửa , cửa phòng mà mồ hôi lạnh túa khắp . Vừa mới lấy tinh thần thì tiếng bước chân gần dừng ở bên .
Đường Điềm mặt sang, thấy Ôn Thiệu Hàn mặc đồ thường ngày, vóc dáng cao ráo rắn rỏi, tỉ lệ còn chuẩn hơn cả mẫu. khí chất và vẻ ngoài tuấn tú của dịu dàng như ngọc, đúng là hình mẫu công tử nho nhã.
Ánh mắt lướt qua vẻ mặt hoảng hốt nguôi của cô, hỏi: “Đứng cửa phòng Yến Lễ gì thế?”
Đường Điềm đáp: “Vừa từ phòng Thẩm .”
Ôn Thiệu Hàn dừng một chút, liếc cánh cửa bên trái: “Cậu khó em ?”
Đường Điềm vội lắc đầu: “Không, . Thẩm chỉ hỏi vài câu thôi.”
Ôn Thiệu Hàn cô hồi lâu, hỏi thêm nữa: “Có chuyện gì thì gọi cho , đừng sợ, sẽ giúp em giải quyết.”
Lời khiến Đường Điềm cảm thấy vô cùng ấm áp. Ôn Thiệu Hàn đúng là một quân tử nho nhã, thực sự.
“Cảm ơn Ôn quan tâm.”
Đôi mắt đen láy của Đường Điềm cong cong, toát vẻ trong trẻo như nước, khiến ai cũng sinh thiện cảm, gần cô.
Ôn Thiệu Hàn mỉm : “Không cần khách sáo.”
Đường Điềm rời việc , lúc nhận Ôn Thiệu Hàn lưng vẫn đang dõi theo bóng dáng mảnh mai của cô bằng ánh mắt ôn hòa nhưng chút kỳ lạ.
Khi trở tầng một, chuyện giải quyết, tâm trạng của Đường Điềm cũng trở nên vui vẻ hơn hẳn.
Liễu Hiểu Chi vốn tưởng sẽ thấy cô lóc thảm thiết, nào ngờ Đường Điềm từ phòng Thẩm Yến Lễ bước , những vẻ gì là mắng mỏ, ngược tâm trạng còn .
Tâm lý đắc ý của cô bắt đầu sụp đổ, liếc vẻ mặt và hành động nhẹ nhàng của Đường Điềm mà đầy cảnh giác.
Đường Điềm đang ăn sáng, hiếm khi thấy Liễu Hiểu Chi xuống cạnh .
Trong lòng cô rõ như gương, Liễu Hiểu Chi cạnh chẳng qua là để moi thông tin về cuộc chuyện giữa cô và Thẩm Yến Lễ.
Cô vẫn tiếp tục ăn sáng, coi Liễu Hiểu Chi bên cạnh như khí.
Một kẻ luôn rắp tâm hại mà nhất thời tránh , thì chỉ còn cách phớt lờ.
“Đường Điềm, Thẩm gì với cô ?”
Đường Điềm nuốt một thìa cháo: “Nói chuyện xử lý chuyện cô bỏ sân bay.”
Liễu Hiểu Chi: “…”
Biểu cảm dịu dàng của cô suýt nữa giữ , trong lòng thì nghiến răng nghiến lợi vì tức, cô Đường Điềm đang cố tình đùa cợt , những lời đó chắc chắn sự thật.
Dù tức giận, Liễu Hiểu Chi vẫn đành thuận theo: “Vậy Thẩm thế nào?”
Đường Điềm bỗng ngừng ăn, đầu cô chút biểu cảm, ánh mắt khiến cô thấy lạnh sống lưng.
Đường Điềm úp mở: “Rất nhanh thôi, cô sẽ .”
Liễu Hiểu Chi thừa cô cố ý dọa nhưng vẫn lung lay. Chẳng lẽ Thẩm Yến Lễ thực sự chuyện đó với Đường Điềm?
Cô hỏi: “Thẩm còn gì khác ?”
Đường Điềm ăn sáng, thản nhiên :
“Thẩm bảo mỗi sáng mang sữa ấm đến phòng , còn dặn đùn đẩy cho cô nữa.”
Đường Điềm cố ý kể chuyện cho Liễu Hiểu Chi , vì rõ cô để mắt đến Thẩm Yến Lễ đến mức nào, thể để cô mỗi sáng mang sữa cho ?
Vì cô chắc chắn Liễu Hiểu Chi sẽ tìm cách nhúng tay và giành lấy công việc đó.