Cục cưng của các thiếu gia âm nhạc - Chương 30

Cập nhật lúc: 2025-09-26 21:47:53
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đặc biệt là bây giờ cô còn giống , tỏ rõ ý đồ quyến rũ mấy vị nữa, điều khiến Liễu Hiểu Chi càng dè chừng Đường Điềm hơn.

Liễu Hiểu Chi chỉ Đường Điềm sớm bại danh liệt, thể để cô tiếp tục tiếp xúc với các . Hiện tại thể thấy rõ, thái độ của họ với Đường Điềm dịu nhiều.

Nửa tiếng , Đường Điềm bắt đầu bận rộn. Ngoài việc quen với cách sắp xếp dụng cụ bàn ăn, những việc khác cô đều khá thuận tay.

Mấy đàn ông đến đây nghỉ dưỡng là để tiện lấy cảm hứng sáng tác, ba bữa ăn mỗi ngày đều đưa đến tận phòng cho họ.

Biệt thự thang máy, lên xuống thuận tiện.

Đường Điềm đến nhà bếp lấy phần cơm trưa của Phó Hi và Ôn Thiệu Hàn, đặt lượt lên xe đẩy, lên tầng hai.

Liễu Hiểu Chi lên tầng cô, Đường Điềm đẩy xe thức ăn về phía thang máy, qua một hành lang khá dài.

Bên hành lang là dãy cửa sổ sát đất rộng lớn, thể thấy tuyết trắng phủ khắp sân vườn.

Một bóng dáng cao ráo, điển trai đang ở bên ngoài cửa sổ chất tuyết tuyết.

Phó Hi quàng khăn lên tuyết, ánh mắt đào hoa liếc qua, thấy dáng mảnh mai của Đường Điềm đang đẩy xe thức ăn.

Anh vỗ sạch tuyết găng tay da, sải bước mở cửa biệt thự.

Phó Hi mang theo lạnh tuyết phủ tiến gần Đường Điềm, đến gần, cô còn cảm nhận cái lạnh còn vương .

Anh bước gần, Đường Điềm mới khẽ mỉm xã giao, ban đầu định giả vờ thấy .

"Chào Phó ."

Đôi mắt đào hoa của Phó Hi cong lên, nụ quyến rũ: “Chờ chút .”

Đường Điềm hiểu gì, vẫn đẩy xe chuẩn tiếp: “Phó , đang mang cơm trưa cho ngài và Ôn . Nếu chờ thêm nữa sẽ nguội mất.”

Phó Hi thấy cô còn tiếp, liền đưa tay giữ lấy cánh tay trái của cô. Cảm giác mềm mại như xương tay khiến tim khẽ run.

Anh cố giữ bình tĩnh, lười nhác chỉ ngoài cửa sổ sát đất bằng cằm.

Ban đầu Đường Điềm đang giãy giụa, định rút tay khỏi tay , nhưng động tác đó của khiến cô phân tâm.

Nhìn theo hướng chỉ, vị trí nãy một tuyết, cổ còn quàng chiếc khăn màu nâu đậm của Phó Hi.

Phó Hi bất ngờ tiến gần, cách giữa hai gần đến mức cô cảm nhận thở của . Đôi mắt đào hoa của từ từ lướt qua gương mặt đến kinh ngạc của cô.

Anh khẽ hỏi: “Giống cô ?”

Đường Điềm tuyết tròn trịa bên ngoài và chiếc khăn quàng cổ màu nâu đậm, chẳng hiểu chỗ nào giống cô.

Cô lườm , đáp: “Càng giống thì .”

Phó Hi lẽ ngờ cô , thoáng bật , bàn tay lớn đang giữ cánh tay mảnh mai của cô định đặt lên vai cô.

Đường Điềm nhanh chóng né tránh: “Phó , nam nữ nên giữ cách.” Anh thật sự thích khoác vai khác, thậm chí với quản gia già cũng khoác vai như bạn bè thiết.

đối với phụ nữ, từng thế. Không từ bao giờ bắt đầu thói quen đó với cô.

Phó Hi tuy thu tay , nhưng vẫn quên trêu cô vài câu với giọng lười biếng.

"Trước đây lúc cô ve vãn cũng ."

Ký ức của xác cũ hiện lên trong đầu cô, những câu đầy hàm ý khiêu khích của “cô ” khiến mặt Đường Điềm đỏ bừng. Nguyên chủ thật quá là mạnh bạo , gan cũng lớn quá mức.

Giờ phút , cô hề biểu cảm ngại ngùng của khiến đối diện rung động đến .

Phó Hi cô chằm chằm, tim … dường như còn trong tầm kiểm soát.

“Chuyện đó… là đây.”

Đường Điềm luống cuống đẩy xe thức ăn về phía thang máy, định tiếp tục để ý đến nữa.

Anh thì vội ăn cơm, còn – Ôn Thiệu Hàn – vẫn đang chờ cơm trưa.

Phó Hi ung dung bước theo lưng cô, một một cùng bước thang máy, bỗng nghiêng cô.

Anh : “Nếu bây giờ em thử câu dẫn , sẽ đồng ý để em bạn gái .”

Giọng của Phó Hi lười biếng, trầm cảm và cuốn hút.

Đường Điềm tin là thật, tưởng vẫn đang đùa cô, trêu chọc cho vui.

chỉ là giúp việc nhỏ bé, xứng với phận cao quý của , dám mơ tưởng gì cả.”

xong thì thang máy mở, cô đẩy xe ngoài.

Phó Hi theo cô, hiếm khi im lặng gì.

Đường Điềm cũng nghĩ nhiều. Tính cách của Phó Hi thất thường, cô thật sự đoán tâm trạng của .

Phòng của Ôn Thiệu Hàn ở phía , Đường Điềm đẩy xe ngang qua phòng Phó Hi .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuc-cung-cua-cac-thieu-gia-am-nhac/chuong-30.html.]

Phó Hi ghế sofa, tay dài gác lên thành ghế, tư thế tùy tiện nhưng ánh mắt đào hoa ẩn giấu một loại cảm xúc gọi là… dục vọng.

Đường Điềm phát hiện ánh mắt đó đầy nguy hiểm, vì giờ cô luôn thoải mái khi đối diện với Phó Hi – thể vì luôn mang dáng vẻ đắn, khiến cô lơ là phòng .

Cô nhanh tay bày bữa trưa lên bàn ăn.

Phòng của Phó Hi thể so với căn phòng nhỏ bé của cô, bên trong phòng sách, phòng khách và phòng ngủ, cực kỳ xa hoa.

Có lẽ các phòng của những khác cũng bố cục tương tự.

“Phó , chúc ngon miệng.”

Đường Điềm xong, đẩy xe rời khỏi phòng.

Phó Hi vẫn sofa gì, vẻ mặt khác hẳn sự lười nhác thường ngày, giờ đây u ám khó lường, thể đoán đang nghĩ gì.

Đường Điềm cửa phòng của Ôn Thiệu Hàn, đưa tay gõ nhẹ vài cái, lâu cửa mở.

Ôn Thiệu Hàn cô, liếc xe thức ăn một cái: “Vào .”

Đường Điềm gật đầu, đẩy xe trong phòng. như cô đoán, bố cục phòng của Ôn Thiệu Hàn cũng giống của Phó Hi. Cuộc sống của giàu thật đáng ngưỡng mộ.

Chỉ trong chốc lát, cô bày xong bữa trưa lên bàn ăn, cũng câu “Chúc ngon miệng”, đẩy xe định rời .

Ôn Thiệu Hàn gọi cô . Đường Điềm tưởng còn dặn dò gì đó.

“Ôn cần gì nữa ạ?”

Ôn Thiệu Hàn : “Ghi điện thoại của .”

Đường Điềm ngẩn , vì quản gia quy định rõ, tự ý xin liên lạc của các vị , bất cứ hình thức nào cũng .

“Ôn , quy định là nhân viên giúp việc tự ý lưu điện thoại của các . Nếu phát hiện sẽ trừ lương, nghiêm trọng hơn còn sa thải và bắt bồi thường vi phạm hợp đồng.”

sợ đuổi việc, chỉ sợ bồi thường hợp đồng – cô tiền mà đền.

Ôn Thiệu Hàn dường như để ý đến quy định đó, yên một lúc phòng ngủ, cầm một chiếc điện thoại đưa cho Đường Điềm vẫn đang ở phòng khách.

“Là sơ suất. Trong điện thoại liên lạc của . Có chuyện gì xảy thì gọi cho đầu tiên. Mật khẩu là 123456.”

Đường Điềm chần chừ nên nhận , dù cũng là lòng .

Ôn Thiệu Hàn nhận sự do dự của cô, cũng ý trái quy định của giúp việc.

Anh : “Nếu em sợ gây hiểu lầm, khi về nước cứ trả cho .”

Lúc Đường Điềm mới yên tâm nhận lấy. Không ngờ Ôn Thiệu Hàn tử tế đến .

“Cảm ơn , Ôn .”

Ôn Thiệu Hàn mỉm ôn hòa: “Đi việc , phiền nữa.”

Đường Điềm khẽ gật đầu với nụ nhẹ, ấn tượng với cũng đổi đôi chút.

Trước đây, trong ấn tượng của cô, Ôn Thiệu Hàn đúng như miêu tả trong tiểu thuyết – ngoài mặt thì nho nhã, bên trong vô cùng lạnh lùng.

Không ngờ… cô hiểu lầm. Việc Ôn Thiệu Hàn thể đối xử với một giúp việc nhỏ bé như cô chứng tỏ chính trực và bụng.

Việc cô nhận điện thoại từ cũng là vì nhiều lo lắng – phòng khi xảy tình huống khẩn cấp mà cô "bỏ quên" đó như .

cách liên lạc với Ôn Thiệu Hàn, rõ ràng hiệu quả và nhanh chóng hơn so với gọi cầu cứu chị Ngô quản gia ở tận trong nước.

Cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng Ôn Thiệu Hàn, đẩy xe thức ăn trở về phía thang máy.

Đường Điềm đặt xe ở bên cạnh thang máy, lát nữa còn hai phòng để dọn dẹp bát đũa.

Lúc , bên cạnh thang máy một xe thức ăn khác đặt sẵn.

Đường Điềm định xuống lầu, lát nữa sẽ .

Bỗng cô thấy giọng trầm khàn đầy từ tính vang lên từ hành lang bên : “Đường Điềm, thu dọn bát đũa.”

TBC

Đường Điềm lập tức dừng động tác bước thang máy, quanh thấy Liễu Hiểu Chi , mới đẩy xe về phía phòng của Bùi Giác.

Cuộc sống thường ngày của Bùi Giác vốn do Liễu Hiểu Chi phụ trách, ưa gì Đường Điềm, càng thấy mặt cô.

Đường Điềm luôn hiểu điều đó, nên thường tránh mặt Bùi Giác.

giờ cô thể từ chối. Cô thể rằng: Liễu Hiểu Chi ở đây, phụ trách dọn bát đũa cho ngài.

Phân công công việc là chuyện của giúp việc, quản gia dặn, ảnh hưởng đến tâm trạng của mấy vị . Ngoại trừ những yêu cầu hành vi vượt giới hạn, những việc sinh hoạt thường ngày hợp lý mà các đưa , giúp việc cố gắng thành.

Đường Điềm đẩy xe phòng của Bùi Giác, gom bát đĩa bàn ăn xe.

Lúc , Bùi Giác với dáng cao ráo lạnh lùng cửa sổ, cửa sổ vẫn mở, vẻ như ghét mùi thức ăn còn sót trong phòng.

Đường Điềm liếc qua bóng lưng một cái, thầm nghĩ: Không hổ danh là mắc bệnh sạch sẽ nặng nhất trong truyện, việc cho phép bày đồ ăn trong phòng khách lẽ là cực hạn của .

 

Loading...