Cục cưng của các thiếu gia âm nhạc - Chương 27
Cập nhật lúc: 2025-09-26 21:47:50
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Suốt bữa ăn, hương hoa nhè nhẹ thoảng từ Đường Điềm khiến Bùi Giác cứ mãi vương vấn thôi.
Đường Điềm thì chỉ chăm chăm công việc, đối diện là Phó Hi cứ nhướng mày cô, nhưng cô phớt lờ như thấy gì.
Cô mà Phó Hi thêm một cái, thể nào cũng gây chuyện.
Thẩm Yến Lễ vốn quen với việc mỗi ngẩng đầu là thấy Đường Điềm đối diện. Hôm nay lên thì chẳng thấy ai cả, bóng dáng Đường Điềm hình cao lớn, điển trai của Bùi Giác che khuất.
Anh khẽ mím môi, liếc mắt cô vài cái cũng chẳng thêm nữa.
Trời dần về đêm, khi Ôn Thiệu Hàn trở về thì bên ngoài trời lất phất mưa, nước tràn ngập trong khí khiến quần áo ai nấy đều ẩm ướt.
“Đường Điềm, cô đón Ôn .”
Quản gia vội sai Đường Điềm cầm ô đón Ôn Thiệu Hàn. Cô cầm ô ở cửa, chạy chầm chậm màn mưa, kịp lúc Ôn Thiệu Hàn xuống xe.
Ôn Thiệu Hàn cao, dù Đường Điềm cao tận mét sáu tám, nhưng cạnh vẫn thấy thấp hơn hẳn.
Cô cố hết sức nâng cao cây ô, cố che mưa cho Ôn Thiệu Hàn.
Còn bản cô thì chẳng để ý, cơn mưa phùn nghiêng nghiêng rơi ướt hết lưng áo mỏng, ướt cả xuống lưng.
Ôn Thiệu Hàn liếc thấy, ánh mắt lướt qua gương mặt nghiêng chăm chú của cô, như thể chẳng phát hiện lưng thấm ướt.
Anh đưa tay nhận lấy ô, nghiêng sang che cho cô nhiều hơn.
Ôn Thiệu Hàn nhẹ nhàng lịch sự: “Không cần vội, cứ chậm thôi.”
Đường Điềm ngạc nhiên ngẩng đầu , bước chậm . Cô lập tức cúi đầu đường , trời mưa trơn trượt, cô thể ngã nhào mặt Ôn Thiệu Hàn, nếu là cố tình quyến rũ .
Tầng hai biệt thự, Thẩm Yến Lễ và Phó Hi đang nhâm nhi rượu, cả hai đều xuống cảnh tượng ở tầng .
Phó Hi trêu chọc Ôn Thiệu Hàn: “Khi nào thì Hàn ca quan tâm khác ?”
Thẩm Yến Lễ dõi mắt theo bóng dáng mảnh mai chiếc ô: “Chuyện Văn Tấn Sở tìm Đường Điềm là do giải quyết?”
Hôm đó Phó Hi chỉ với Thẩm Yến Lễ rằng Đường Điềm từ chối Văn Tân Sở, hai bàn thêm gì nữa.
Phó Hi phủ nhận: “Tiện tay thôi, tính là giúp đỡ.”
“Thủ đoạn của Văn Tấn Sở, và đều rõ, nếu một cô gái hiếm như Đường Điềm rơi tay …”
Phó Hi đến đây thì ngừng , cả hai đều hiểu hậu quả sẽ như thế nào.
Thẩm Yến Lễ mím môi, ánh mắt vẫn dán chặt bãi cỏ phía giờ vắng bóng .
Phó Hi tiếp lời: “Tuy đánh giá cao kiểu phụ nữ như Đường Điềm – dùng nhan sắc để quyến rũ – nhưng Văn Tân Sở để ý đến cô là do chúng mà . Bảo vệ cô là điều nên .”
Nếu cô ở căn biệt thự , chẳng gặp Văn Tấn Sở.
TBC
Thẩm Yến Lễ im lặng lắng .
Phó Hi như nghĩ điều gì, khẽ : “Không ngờ Đường Điềm từ chối Văn Tấn Sở. Nếu cô đủ tỉnh táo, cũng chẳng giúp nổi.”
Những gì cô hôm qua ở bể bơi, vẫn nhớ rõ mồn một.
Phó Hi tiếp với vẻ đầy hứng thú: “Anh hôm qua cô gì với ?”
Bùi Giác đang xử lý công việc công ty ghế sofa dường như chẳng quan tâm đến câu chuyện của họ.
Thẩm Yến Lễ nhấp một ngụm rượu, rời mắt khỏi tầng , hiệu cho Phó Hi tiếp tục.
Phó Hi thuật nguyên văn những lời Đường Điềm , xong, đầy hứng thú, rõ ràng hiện tại Đường Điềm hợp khẩu vị của .
Thẩm Yến Lễ trầm mặc hồi lâu mới : “Với nhận thức tỉnh táo như thế, cô từ chối Văn Tấn Sở cũng chẳng gì lạ.”
Phó Hi vẫn thấy kỳ lạ: “Dạo cô đối xử với chúng , và đều thấy rõ, còn cả chuyện của Bùi ca nữa. Người đổi quá nhanh.”
Anh nhất định tìm cơ hội hỏi Đường Điềm. Văn Tấn Sở dù về ngoại hình, gia thế địa vị xã hội đều thua kém gì bốn họ, cô cố gắng tiếp cận bọn họ, nhưng thể thẳng thừng từ chối Văn Tấn Sở?
Thẩm Yến Lễ trả lời, chỉ cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tầng một đại sảnh, Đường Điềm nhận lấy ô từ tay Ôn Thiệu Hàn đặt giá ô.
Bộ đồng phục cô mặc mưa ướt phần lưng, chất liệu mềm mại dính sát cơ thể, phác hoạ rõ đường cong đầy mê hoặc, khiến chẳng thể rời mắt.
Ánh mắt Ôn Thiệu Hàn dừng nơi tấm lưng cô vài giây, đó cởi áo vest khoác lên vai cô.
Sự ấm áp đột ngột khiến cô sững , theo phản xạ liếc chiếc áo vest khoác vai .
“Ôn ?”
Cô , bối rối .
Ôn Thiệu Hàn dịu dàng : “Cô về phòng bộ đồng phục khác .”
Đường Điềm lúc mới nhớ phần lưng ướt, váy đồng phục dính mưa dính chặt đúng là thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuc-cung-cua-cac-thieu-gia-am-nhac/chuong-27.html.]
Cô vội vã gật đầu, hổ đến mức dám thẳng .
“Cảm ơn Ôn , đợi áo vest giặt khô sẽ mang lên cho .”
Khuôn mặt tuấn tú của Ôn Thiệu Hàn mỉm , sắc đỏ vành tai cũng tan hết.
Đường Điềm vội chạy về phòng, gương phần lưng ướt sũng của , trông cứ như đang cố tình quyến rũ .
Mặt cô đỏ au, may là chỉ Ôn Thiệu Hàn thấy, nếu thì thật sự mất mặt.
Cô nhanh chóng một bộ đồng phục khác, mang áo vest của Ôn Thiệu Hàn đến khu vực giặt khô, dán nhãn ghi “Ôn Thiệu Hàn” treo lên móc.
Sau đó cô đến quầy trái cây chuẩn hoa quả. Mấy vị đều đang ở tầng , cần mang đĩa hoa quả lên đó.
Đường Điềm bày xong đĩa hoa quả, Liễu Hiểu Chi đặt lên xe đẩy, chẳng năng gì mà tự đẩy xe rời khỏi quầy.
Đường Điềm thể hiện thái độ gì, cũng chẳng buồn cũng chẳng vui. Điều cô chính là để Liễu Hiểu Chi thấu cô. Việc cô cầu còn chẳng , nhất là nên tránh mấy công việc tiếp cận các .
Sắp đến giờ tan ca, Đường Điềm chấm công về, xoay cổ cho đỡ mỏi thì thấy tiếng của Tống Vũ.
Cô khựng , bước nhanh về phía dừng ở góc hành lang.
Cách đó mấy bước, Tống Vũ đang đến mắt đỏ hoe mặt quản gia, giọng cô nghẹn ngào, dù gần vẫn rõ mấy.
“… là của … quản gia… thể …”
Đường Điềm rõ lắm, cũng tiện bước gần, chỉ thể nguyên một chỗ mà lo lắng. Rốt cuộc xảy chuyện gì? Sao đột nhiên dữ ?
Quản gia thở dài: “Chuyện sẽ giao cho khác, cẩn thận hơn là , đừng tự trách.”
Tống Vũ gật đầu. Quản gia rời , cô thấy Đường Điềm, liền nhào lòng cô nức nở.
Đường Điềm chỉ thể nhẹ nhàng vuốt tóc cô , dịu giọng hỏi: “Sao ? Ai bắt nạt em ?”
Tống Vũ ngẩng đầu lên, lau nước mắt kể chuyện xảy .
“Em… em cũng nữa, cái ly tối nay trơn quá, em sơ ý rơi ly ngay mặt mấy vị .”
Ly sữa nóng suýt nữa đổ lên chân Bùi , lúc đó Tống Vũ sợ tái mặt, định nhặt mảnh vỡ thì Ôn gần đó ngăn .
“Chị Đường Điềm, em vụng về thế .” Tống Vũ trách bản luôn hậu đậu.
Đường Điềm đưa khăn giấy lau nước mắt cho cô: “Ai bảo em mang sữa lên?”
Cô nhớ là Liễu Hiểu Chi mang đĩa trái cây, còn sữa thì lúc do Lưu Huệ Hoa mang , cuối cùng thành Tống Vũ?
“Chị Huệ Hoa bảo em ngày mai sẽ du lịch nước ngoài cùng mấy vị , cho em một cơ hội để quen .”
Tống Vũ lúc đó thật lòng cảm ơn Lưu Huệ Hoa, nào ngờ… cái ly đó trơn như .
Đường Điềm hỏi tiếp: “Vì chuyện nên em nước ngoài nữa ?”
Tống Vũ nghẹn ngào gật đầu: “Quản gia năm nay em nữa, sẽ chọn khác.”
Đường Điềm thầm thở dài. Điều cô lo lắng rốt cuộc cũng xảy , vòng vòng vẫn là cô và Liễu Hiểu Chi chọn.
Trước đây Trịnh Lệ Ngọc Liễu Hiểu Chi sai chuyện nguy hiểm, giờ thì Lưu Huệ Hoa thế chỗ Trịnh Lệ Ngọc, hưởng lợi vẫn là Liễu Hiểu Chi.
Đường Điềm chỉ thể an ủi Tống Vũ. Cô cũng nhường suất , nhưng nếu lên tiếng với quản gia thì bà sẽ càng kiên quyết hơn. Phía chị Ngô thì gần như thể bàn gì.
Dù , Đường Điềm vẫn đến tìm quản gia.
“Quản gia, …”
Cô còn hết, quản gia đoán cô định gì, vội ngăn : “Đường Điềm , đừng từ chối nữa. Giờ mấy giúp việc việc định còn nhiều, cô mà thì cậy nhờ ai?”
Quản gia thở dài, tiếp lời: “Tống Vũ rơi ly ngay mặt mấy vị , suýt đổ lên Bùi , cô thể .”
Đường Điềm định lên tiếng, cuối cùng : “Tống Vũ đầu mang sữa cà phê cho mấy vị . Theo lý mà , cô nên xảy sơ đẳng như . Cô cái ly trơn lắm.”
Quản gia là dày dạn kinh nghiệm, nhận vấn đề? … Tống Vũ vẫn còn non tay, liên tục khác tính kế, gặp sự cố cũng xử lý vững vàng.
Quản gia : “ , nên mới bảo cô đừng tự trách.”
Đường Điềm nghẹn lời. Cũng đúng, với tuổi , quản gia là ngay chuyện gì mờ ám.
“Cô thì khác, cô vững vàng hơn. Cô thì và chị Ngô mới yên tâm.”
Những ngày qua, khiến quản gia hài lòng nhất là Liễu Hiểu Chi mà là Đường Điềm. Điều đó vượt ngoài dự đoán của cả bà và chị Ngô.
Đặc biệt là trong buổi tiệc hôm đó, ngờ duy nhất d.a.o động đám con nhà quyền thế là Đường Điềm – mà đàm tiếu nhiều nhất.
Đại thiếu nhà họ Văn dễ đối phó, nếu để Đường Điềm cố ý kiếm cớ từ chối chứ vì quy định của giúp việc, thì ngược sẽ càng khơi dậy ham chinh phục của – chuyện sẽ rắc rối.
May mà Phó kịp thời nhắc nhở ông, để ông quy định mới cho tất cả giúp việc khi đại thiếu nhà họ Văn hỏi tới.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, mai còn dậy sớm, nghỉ sớm .”
Quản gia xong thì rời , Đường Điềm lặng một chỗ, hàng mày thanh tú phủ một lớp lo âu. Xem vẫn tránh .