Cứ Gặp Anh Ấy Thì lại Ngốc - Chương 77
Cập nhật lúc: 2024-11-17 11:46:30
Lượt xem: 3
Hôm nay quả thực rất suôn sẻ, Mạc Lan Hạc thuận lợi đến công ty, dù trên xe vẫn bị tên kia chiếm không ít tiện nghi, nhưng cuối cùng cô cũng không đến muộn.
Vừa bước tới cửa công ty, Tiểu Lưu của bộ phận kinh doanh đã nhanh chóng tiến lại gần, chỉ nghe anh ta lo lắng nói:
“Lan Hạc, nghe nói hôm qua em bị ốm, không sao rồi chứ? Nếu hôm nay em không đến, anh còn định cùng chị Vương đến thăm em đấy! Hôm qua anh gọi điện cho em nhưng không có ai bắt máy, có phải em không khoẻ lắm đúng không?”
Tiểu Lưu với giọng điệu đầy quan tâm, trông có vẻ rất lo lắng.
“Em ổn rồi, chỉ là cảm nhẹ thôi, làm mọi người lo lắng rồi, chúng ta vào thôi, sắp đến giờ rồi!” Mạc Lan Hạc nói, sau đó ánh mắt né tránh, bước nhanh về bàn làm việc của mình.
Thật khó mà không né tránh được, vì trên miệng cô vẫn còn vài vết thương nhỏ chưa lành hẳn, dù không còn sưng đỏ nhưng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
Tuy vậy, với gương mặt thanh tú của cô, dù có vài vết thương trên miệng cũng không làm giảm đi nét đẹp, ngược lại còn tạo ra một vẻ quyến rũ khác.
Thêm vào đó, hôm nay cô thả tóc, làm cho cô càng thêm dịu dàng, mềm mại như ngọc, vô cùng thu hút.
Tiểu Lưu nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của Mạc Lan Hạc rời đi, trong lòng không khỏi cảm thấy thất vọng.
Hôm qua không thấy cô đến công ty, anh ta đã vô cùng lo lắng.
Không ngờ cô mới chỉ đến làm việc hai ngày đã khiến anh ta si mê đến vậy.
Đúng là câu "anh hùng khó qua ải mỹ nhân" chẳng sai chút nào.
Mà này, anh ta cũng là anh hùng đấy chứ, anh ta là nhân viên kinh doanh xuất sắc của công ty, ngoại hình cũng không tệ, bây giờ anh ta muốn theo đuổi người phụ nữ mình thích thì có gì sai nào!
Nghĩ như vậy, anh ta nhanh chóng quay về bàn làm việc, lấy ra gói trà hoa cúc đã mua từ tối hôm trước, sau đó bước thẳng tới trước mặt Mạc Lan Hạc, đưa cho cô gói trà rồi nói vài lời quan tâm, sau đó liền rời đi.
Mạc Lan Hạc chưa kịp nói gì thì Tiểu Lưu đã đi xa, có lẽ là đi gặp khách hàng rồi.
Nhìn hai túi trà đóng gói tinh xảo trên bàn, Mạc Lan Hạc không biết nói gì, cô chỉ có thể xem đó là sự quan tâm của đồng nghiệp với nhân viên mới. Nghĩ vậy, cô cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Lúc này, các nhân viên đã lục tục đi vào, thời gian cũng đã chỉ tới 9 giờ, công việc căng thẳng bắt đầu diễn ra theo đúng trình tự.
Về những vết thương nhỏ trên miệng, đồng nghiệp bên cạnh thật sự có hỏi cô, và cô chỉ có thể nói dối rằng là do nhiệt miệng. Nói dối thế này thật sự khiến cô cảm thấy rất lúng túng, nhưng cô không còn cách nào khác.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Khi Mạc Lan Hạc đang tập trung sắp xếp một tờ áp phích thì đột nhiên tổng giám đốc Trương gọi cô vào văn phòng.
Nghe thấy phải vào văn phòng, trong lòng cô không khỏi lo lắng, cô nghĩ rằng tổng giám đốc có thể sẽ kiếm cớ trách móc mình. Dù sao cô cũng mới làm được hai ngày đã xin nghỉ, đúng là không nên.
Mà tổng giám đốc Trương là một người cuồng công việc không quản ngày đêm, đối với một nhân viên lười biếng như cô, dù không đuổi việc nhưng ít nhất cũng phải phê bình nghiêm khắc một chút chứ.
Bất kể thế nào, điều gì phải đến rồi cũng sẽ đến. Cô thở dài một tiếng, tâm trạng đầy bất an bước vào văn phòng tổng giám đốc Trương.
Cô thậm chí đã chuẩn bị tinh thần để bị phê bình, nhưng khi vừa bước vào phòng, cô không ngờ tổng giám đốc lại nhiệt tình mời cô ngồi xuống, thậm chí còn rót cho cô một tách trà.
Nhìn thấy vết thương nhỏ trên miệng cô, tổng giám đốc cũng không hỏi gì, chỉ cười tươi rồi ngồi xuống ghế sô pha.
Trong lòng Mạc Lan Hạc không khỏi tự nhủ: “Chẳng lẽ tổng giám đốc Trương là một kẻ tiểu nhân, định mời trà trước sau đó sẽ trách phạt mình sao?”
“Tổng giám đốc, anh gọi tôi qua có chuyện gì cần chỉ đạo không ạ?” Cô thấy tổng giám đốc cứ cười mà không nói gì, liền hỏi thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cu-gap-anh-ay-thi-lai-ngoc/chuong-77.html.]
Nhưng tổng giám đốc không trả lời ngay, mà hỏi ngược lại: “Tiểu Mạc, cô có hài lòng với công việc này không?”
“… Vâng, tôi nghĩ là mình có thể đảm nhiệm tốt công việc này!” Mạc Lan Hạc tỏ rõ thái độ của mình.
Tổng giám đốc cười mãn nguyện, rồi nói tiếp:
“Tôi đã xem hồ sơ của cô, trường mỹ thuật mà cô tốt nghiệp cũng thuộc hàng đầu tại Thanh Lạc , nên tôi tin rằng chỉ cần cô rèn luyện thêm, chắc chắn sẽ trở thành một nhà thiết kế xuất sắc!”
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Mạc Lan Hạc không biết tổng giám đốc đang định nói gì, có phải đang khen mình không. Dù cô mới đến làm có hai ngày, vẫn chưa làm được gì nổi bật, cô nghĩ có lẽ mình nên khiêm tốn một chút. Nhưng khi cô chuẩn bị mở lời, tổng giám đốc lại nói tiếp:
“Tiểu Mạc, cô đã từng nghe nói về Tập đoàn Ẩm thực Hạo Thị chưa?”
“Có nghe qua, nhưng tôi không biết nhiều lắm. Tập đoàn Ẩm thực Hạo Thị có nhiều chi nhánh trong thành phố, còn lại thì tôi không rõ lắm!” Mạc Lan Hạc ngoan ngoãn trả lời.
Tổng giám đốc gật đầu, nói: “Gần đây họ đang phát triển một dự án ẩm thực mới, diện tích dự án cũng khá lớn. Kênh truyền thông hiện tại của họ gặp một số vấn đề, nên họ đang tìm đối tác mới. Nếu chúng ta có thể giành được mảng quảng cáo truyền thông của họ, thì nguồn tài nguyên của chúng ta sẽ lên một tầm cao mới ---”
“Vì họ còn có nhiều dự án khác cần quản lý, nếu chúng ta làm tốt dự án này, thì những dự án khác chúng ta cũng có cơ hội tham gia ---”
“Về dự án mới này, thật sự thì nhân viên kinh doanh và các nhà thiết kế của chúng ta đã tiếp xúc với họ, nhưng vẫn chưa giành được hợp đồng!”
“Nhưng vừa nãy, tổng giám đốc Vương phụ trách dự án đó đột nhiên gọi cho tôi, nói muốn gặp tôi chiều nay. Đây là một cơ hội ngàn vàng mà tôi không thể bỏ lỡ ---, Tiểu Mạc, chiều nay cô cùng tôi đi nói chuyện về dự án này nhé, cũng là dịp để cô học hỏi thêm về ngành nghề này!”
Câu nói bất ngờ của tổng giám đốc khiến Mạc Lan Hạc giật mình. Cô không phải ghét việc đàm phán, chỉ là hiện tại cô chỉ là một trợ lý nhỏ, làm công việc thiết kế thôi.
Nếu nói về gặp gỡ khách hàng, công ty đã có nhân viên kinh doanh và các nhà thiết kế. Cô chỉ là một trợ lý thiết kế, nào có đủ tư cách!
Cô biết công ty quảng cáo này quy mô nhỏ, một người có thể đảm nhiệm nhiều vai trò, thậm chí làm việc của nhiều người.
Nhưng cô mới vào làm có hai, ba ngày, chưa hiểu rõ mọi thứ. Nếu để cô vượt qua cả nhà thiết kế để đi đàm phán, lệu có phải cô đang vượt quá quyền hạn của mình không?
Nhìn tổng giám đốc trước mặt, trong lòng Mạc Lan Hạc không khỏi lo lắng. Tổng giám đốc Trương chưa tới 40 tuổi, vẻ ngoài cũng rất bảnh bao, bình thường cũng làm việc rất chăm chỉ, một người chăm chỉ như vậy chắc sẽ không làm điều gì xấu xa nhỉ!
Nghĩ vậy, cô ngồi thẳng lưng hơn, rồi nói thẳng:
“Tổng giám đốc, anh Tôn thiết kế cũng đi cùng sao?”
“Cậu ta không đi được, chiều nay cậu ta phải ra công trình, các khung ngoài trời cần lắp ráp, vấn đề về tỷ lệ phải được cậu ấy giám sát toàn bộ, có lẽ sẽ bận đến tối muộn!”
Mạc Lan Hạc hơi bối rối, xem ra buổi chiều anh Tôn phải đi làm công nhân rồi. Cô định hỏi liệu có nhân viên kinh doanh đi cùng không, nhưng chưa kịp mở lời thì tổng giám đốc đã nói:
“Chiều nay chỉ có hai chúng ta đi thôi, nhưng cô yên tâm, tôi biết cô đang lo lắng gì, tôi sẽ không để cô làm điều gì vượt quá giới hạn đâu. Tôi cũng không thích những chuyện như thế, nếu tôi là người như vậy, công ty của chúng ta đã không phát triển chậm như hiện nay ---”
Tổng giám đốc Trương nói chắc nịch, dường như anh ta vừa tiết lộ một bí mật nào đó.
Mạc Lan Hạc không khỏi thầm nghĩ: “Sự phát triển của công ty thì liên quan gì đến những chuyện bậy bạ đó? Tổng giám đốc thật giỏi viện cớ!”
Cô nghĩ vậy vì cô nhớ tới Giang Mộ Hàn. Sự nghiệp của Giang Mộ Hàn chắc chắn là hùng hậu, nếu theo lời của tổng giám đốc Trương, chẳng phải Giang Mộ Hàn cũng là một tên xấu xa sao?
Nhưng qua hai ngày ở bên nhau, cô ngày càng cảm thấy Giang Mộ Hàn giống như một người ngây ngô.
Bởi vì sự mạnh mẽ của anh trong chuyện đó giống như thể đã nhiều năm không gặp phụ nữ! Không biết cảm giác của cô có đúng không, chắc phải hỏi anh ấy vào dịp khác.