Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cứ Gặp Anh Ấy Thì lại Ngốc - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-10-12 12:07:46
Lượt xem: 40

Thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt một năm đã trôi qua..

Vào một buổi chiều mưa rả rích, không khí vẫn còn hơi ẩm ướt và lạnh lẽo, Giang Mộ Hàn đang cứng ngắc nằm bất lực trên giường bệnh của bệnh viện tư nhân. Bên cạnh đó là âm thanh thở dài của bác sĩ phục hồi chức năng :

“Mộ Hàn à! Cậu có thể quý trọng cơ thể của mình một chút được không? Cánh tay này sao có thể chịu đựng được sự hành hạ của cậu như vậy! Chức năng thần kinh sau phẫu thuật vốn đã phục hồi chậm, những va chạm nhỏ nhẹ hàng ngày còn có thể chấp nhận được, nhưng lần này cậu lại đi đánh quyền anh, giờ thì hay rồi, có lẽ phải mất một năm rưỡi nữa mới có thể hồi phục như trước --” Bác sĩ Chung không ngừng lải nhải bên tai, như thể không khí lạnh bên ngoài đang đè nén vào trái tim Giang Mộ Hàn, khiến anh cảm thấy bực bội.

Nếu không phải vì mối quan hệ thân thiết giữa bác sĩ  Chung và gia đình anh, có lẽ anh đã muốn đ.ấ.m cho ông ta hai quyền rồi.

Bây giờ, anh không muốn nói gì, chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào bác sĩ với ánh mắt trống rỗng vô hồn, trên gương mặt khí chất anh hùng lại chứa đầy uất ức. Anh cũng rất khó chịu, thân thể mạnh mẽ của mình lại vì một lần trúng đạn mà không chỉ đánh mất cuộc sống mơ ước trong quân đội, mà ngay cả việc đánh một bao cát cũng trở thành điều xa xỉ!

Đúng vậy, anh chỉ đánh có vài cú vào bao cát thôi mà, không phải là đánh với người thật, chỉ là vài cú vào bao cát mà thôi!!

Vụ việc bị b.ắ.n đó thực sự đã làm tổn thương dây thần kinh cánh tay của anh, và các tế bào xung quanh bị tổn thương nghiêm trọng. Mặc dù đã phẫu thuật nối lại thành công, nhưng sau phẫu thuật, cánh tay của anh hoàn toàn không thể chịu được lực, thậm chí năm ngón tay cũng không thể khép lại. Tuy nhiên, sau một năm điều trị phục hồi và tập luyện, anh đã từ từ phục hồi chức năng bình thường, vì vậy hôm nay mới muốn thử sức một chút, nhưng không ngờ chỉ với vài cú đánh nhẹ nhàng, cánh tay này cũng không chịu nổi. Không lẽ cánh tay này thật sự tàn phế rồi sao?

Anh nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn bác sĩ phục hồi, nói thẳng: “Bác Chung, cánh tay của tôi liệu có thể hồi phục không? Nếu không thể hoàn toàn hồi phục, xin hãy nói thật, tôi không cần sự an ủi về tinh thần, dù kết quả thế nào, tôi cũng có thể bình thản mà chấp nhận.”

Bác sĩ là người đã có tuổi đời ngoài năm mươi, được mọI người công nhận cả trong lẫn ngoài nước, lúc này ánh mắt rất ấm áp, ông kiên định nói: “Mộ Hàn, vẫn là câu nói đó, muốn phục hồi như trước thì cần cậu hoàn toàn phối hợp điều trị---”

Giang Mộ Hàn lạI lần nữa nhíu mày, mặc dù trong lòng có chút buồn bực, nhưng lần này anh đã hạ thấp giọng: “Được, tôi sẽ phối hợp!” Có vẻ như anh đã nhận ra trong suốt một năm qua mình thật sự đã hơi nóng vội.

Anh nhìn xuống vết sẹo trên cánh tay phải, nơi đó vẫn còn rất bắt mắt. Anh hoàn toàn có thể che đậy vết sẹo đó, nhưng anh lại cố chấp để lại nó, nhìn thấy nó cũng coi như là một lời nhắc nhở cho bản thân!

Nhớ lại lúc bị bắn, điều đó thực sự đã khắc sâu vào tâm trí anh.

Anh được biết, tên cướp đó có khả năng trinh sát rất mạnh. Sau khi lẩn trốn khỏi quán cà phê, hắn đã nhanh chóng biến mất. Tuy nhiên, dưới sự truy lùng quyết liệt của cảnh sát, cuối cùng đã tìm thấy hắn. Nhưng khi tìm thấy, xe của hắn đã bị phá hủy hoàn toàn, không để lại bất cứ thứ gì!

Sự việc này nhìn qua có vẻ đã được giải quyết, mọi thứ như đã đi đến hồi kết, nhưng Giang Mộ Hàn luôn cảm thấy có điều gì kỳ quái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cu-gap-anh-ay-thi-lai-ngoc/chuong-7.html.]

Dù rằng lúc đó là do anh đã gây sự với tên cướp, khiến hắn có ý định ra tay tàn độc, nhưng mọi thứ có phải quá trùng hợp không, trùng hợp đến mức khiến anh không thể không nghi ngờ. Hơn nữa, tên cướp còn giả dạng rất tinh vi, nhìn có vẻ rất lanh lợi.

Sau khi gây án, hắn chắc chắn đã hoạch định lộ trình chạy trốn một cách hoàn hảo--- Vậy thì, kế hoạch tỉ mỉ như vậy, tại sao lại để xảy ra tai nạn? Hơn nữa, với thân thủ của tên cướp, tại sao hắn lại mạo hiểm chọn một quán cà phê, trong khi xung quanh có những nơi giá trị hơn nhiều. Tất nhiên, anh không hy vọng bất kỳ cửa hàng nào bị cướp , chỉ là anh cảm thấy tên cướp này có chút “lãng phí tài năng” mà thôi.

Tuy trong lòng Giang Mộ Hàn có rất nhiều nghi vấn, nhưng sự việc đã đến mức này, anh cũng chỉ có thể tạm thời gác lại.

Khi Giang Mộ Hàn đang chìm trong bộn bề suy nghĩ, một chàng trai khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi bước vào.

Chàng trai đeo một cặp kính đen, tay ôm một tập tài liệu dày, diện một bộ vest chỉnh tề. Bộ trang phục đen trắng của anh ta nhìn vào có vẻ rất trang trọng, nhưng trong mắt Giang Mộ Hàn, lại rất chán ghét. Mỗi lần thấy bộ quần áo này, Giang Mộ Hàn đều cảm thấy tức giận một cách vô hình.

“Giang Tổng, đây là tài liệu liên quan đến tập đoàn, xin mời ngài xem qua.” Chàng trai mặt không lộ cảm súc, đi thẳng đến bên giường của Giang Mộ Hàn, kính cẩn đặt tập tài liệu lên bàn bên cạnh, rồi đứng yên chờ đợi chỉ thị từ Giang Mộ Hàn!

Bác sĩ Chung bên cạnh chào hỏi, cười một cách ẩn ý, vỗ vai chàng trai, có vẻ như là để an ủi, sau đó tự nhiên rời khỏi phòng.

Giang Mộ Hàn liếc nhìn tài liệu trên bàn, lại nhìn chàng trai đứng trước mặt, thở dài một hơi!

Hôm nay cánh tay anh lại bị thương, tâm trạng vốn đã không tốt, giờ lại thấy gã ngốc ngếch kia, bỗng nhiên nỗi giận. Anh lạnh lùng nói:

“Tiểu Trần, tôi bây giờ vẫn chưa chính thức nhận chức ở tập đoàn, cậu gọi tôi là Giang Tổng có phải hơi sớm không?” Lời nói lạnh lùng của Giang Mộ Hàn khiến Tiểu Trần cảm thấy hơi bối rối. Anh ta đang nghĩ cách ứng phó, thì nghe thấy Giang Mộ Hàn nói:

“Tiểu Trần, tôi nhớ tuổi cậu không lớn nhỉ? Cậu suốt ngày mang cái mặt đưa đám, như thể ai nợ cậu vậy, có thể có chút tinh thần không? Hơn nữa, cậu không có quần áo để thay đổi sao? Ngày nào cũng chỉ đen trắng---” Giang Mộ Hàn lầm bầm như một người chồng oán giận, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Tiểu Trần với vẻ đe dọa.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Tiểu Trần cảm nhận được khí thế hung dữ của ông chủ, lưng toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: “Làm trợ lý cho ông chủ thật khó, đặc biệt là làm trợ lý cho một ông chủ tính khí thất thường như vậy lại càng khó!”

Anh ta không phải không có tinh thần, chỉ là không dám vượt qua ranh giới. Anh ta nghe Giang lão gia nói, Giang Tổng từ sau vụ trúng đạn, trong lòng không tránh khỏi cảm thấy bực tức, vì vậy anh luôn chú ý đến cảm xúc của Giang Tổng. Như lần trước, khi thấy Giang Tổng không vui, anh ta định kể một câu chuyện hài để giải tỏa tâm trạng, không ngờ Giang Tổng lại nói không cần, thậm chí còn nói rằng anh ta rất rảnh --- từ đó trở đi, anh ta không dám thể hiện quá nhiều cảm xúc trước mặt Giang Tổng, nhưng giờ xem ra, dù có như vậy cũng không thoát khỏi “lời lạnh lùng” của Giang Tổng, điều này khiến anh ta không biết phải làm sao. Anh ta hít sâu một hơi, như có chút uất ức nói:

“Giang Tổng, bộ vest này không phải lúc nào cũng phải mặc như vậy sao? Bình thường ngài cũng hay mặc như thế khi đến công ty mà?” Giọng nói của Tiểu Trần không lớn, nhưng vẫn khiến Giang Mộ Hàn nghe rõ mồn một.

“Ha, cậu còn nói lý phải không? Bây giờ đang ở trong công ty sao? Bây giờ là giờ làm việc sao---” Giang Mộ Hàn trừng mắt nhìn áo sơ mi trắng của Tiểu Trần, tức giận nói.

Loading...