Cứ Gặp Anh Ấy Thì lại Ngốc - Chương 66
Cập nhật lúc: 2024-11-17 00:00:54
Lượt xem: 1
Tuy nhiên, không hổ danh là Giang Tổng, vừa mới hỏi xong, sắc mặt của Giang Tổng lập tức trở nên điềm nhiên, bình tĩnh.
Ngay khi Giang Tổng chuẩn bị mở miệng, trong văn phòng bỗng vang lên tiếng rung liên tục, dường như là tiếng điện thoại.
Chỉ nghe thấy tiếng rung không dứt, âm thanh liên tục vang lên.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
“Giang Tổng, cái này là...” Cặp mắt của Cảnh Nghị trợn to, dường như anh ta đã nghĩ ra điều gì.
Chỉ thấy Giang Mộ Hàn liếc mắt nhìn anh ta một cái, sau đó ‘rầm’ một tiếng, đóng cửa lại từ bên ngoài, rồi điềm tĩnh nói: “Trợ lý Cảnh, không phải cậu có việc cần nói sao? Đi, chúng ta vào văn phòng của cậu.”
Cảnh Nghị dù có chút thắc mắc, nhưng cũng lờ mờ đoán ra rằng âm thanh bên trong chắc hẳn là điện thoại đang tràn ngập tin nhắn.
Đúng vậy, Cảnh Nghị đoán không sai.
Lúc này, trong văn phòng của Giang Tổng chỉ còn lại chiếc điện thoại nằm lẻ loi trên bàn làm việc.
Không ngoài dự đoán của Giang Mộ Hàn, hai ngày qua anh không bật điện thoại, nên khi bật máy, những tin nhắn trong đó giống như dòng lũ vỡ đê, tràn ra không ngừng.
Cho đến nửa giờ sau, điện thoại thỉnh thoảng vẫn bật ra một hai tin nhắn nữa.
Lúc này, Giang Mộ Hàn đã chẳng còn nghe thấy tiếng ồn ào của điện thoại, bởi vì anh hiện đang ngồi trên ghế của Cảnh Nghị.
“Nói đi, tóm gọn vào điểm chính!” Giang Mộ Hàn lười biếng dựa lưng vào ghế, dù đang nói chuyện với Cảnh Nghị nhưng trong đầu anh vẫn không ngừng nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Lan Hạc.
“Vâng, Giang Tổng.” Cảnh Nghị đứng nghiêm túc, bắt đầu báo cáo công việc:
“Giang Tổng, các tài liệu quan trọng cần ký hôm nay đã được đặt trên bàn làm việc của anh. Ngoài ra, liên quan đến vụ thâu tóm tập đoàn Mạc Cần, ngân hàng đầu tư và công ty luật đã cơ bản hoàn tất các thủ tục liên quan. Tối nay lúc bảy giờ, Tổng giám đốc Phương của tập đoàn Mạc Cần trân trọng mời anh dùng bữa tối tại khách sạn Ngân Phổ Quốc Tế.”
Cảnh Nghị nhìn thấy ông chủ nhà mình vẫn ung dung, bình tĩnh, như không bị ảnh hưởng gì, cũng không biết ông chủ có nghe những gì anh ta nói hay không. Anh ta đành phải tiếp tục nhìn vào tài liệu trong tay và nói thêm:
“Tiếp theo là các công việc mời hợp tác gần đây. Mấy ngày trước anh khá bận rộn nên các lời mời này vẫn chưa trả lời. Trong số đó, có vài sự kiện đã gần đến hạn, các bên tổ chức đã gửi thư mời lần nữa, thành tâm mong nhận được quyết định của anh.”
“Thư ký Đinh đã sắp xếp các lời mời theo thứ tự thời gian như sau:
Mục thứ nhất là vào lúc 10 giờ sáng mai, kênh Tài chính trân trọng mời anh tham gia chương trình Đối thoại Thương mại, nội dung là phân tích nền kinh tế hiện tại.
Mục thứ hai là vào lúc 5 giờ chiều mai, tại Viện Thanh Khánh sẽ diễn ra Diễn đàn Doanh nghiệp trọng điểm, các khách mời tham dự diễn đàn bao gồm các tinh anh trong chính trị và kinh doanh, đại diện của các phương tiện truyền thông mạng lớn, cùng các lãnh đạo cấp cao ở các lĩnh vực khác nhau. Theo giới thiệu từ ban tổ chức, có một ông trùm tập đoàn khai thác mỏ từ biên giới cũng được mời đến và được cho là đến để tìm đối tác, điều kiện đưa ra khá hấp dẫn.
Mục thứ ba là vào lúc 6 giờ tối thứ Tư, tại khách sạn Hữu Thương sẽ diễn ra Diễn đàn Thượng đỉnh Phi Di sản, các khách mời bao gồm các giáo sư, học giả chuyên gia, lãnh đạo giới kinh doanh, quan chức từ các ban ngành và các đại sư mỹ thuật từ các phái khác nhau, cũng như đại diện của các phương tiện truyền thông lớn.
Mục thứ tư là vào lúc 12 giờ trưa thứ Năm, do Ngân hàng Chúng Phong tổ chức Lễ Cắt Băng cho Dự án Cúp Quản lý Tài chính – Đại hội Đua thuyền..."
...
Cảnh Nghị lần lượt báo cáo các công việc mời hợp tác và một số lời mời tiệc tùng trong tuần, sau khi nói xong, anh ta đứng yên chờ chỉ thị của Giang Tổng.
Chỉ thấy Giang Mộ Hàn dùng những ngón tay thon dài gõ nhẹ vài cái lên mặt bàn, trầm ngâm rồi nói:
“Giữ lại thông tin của Viện Thanh Khánh và khách sạn Hữu Thương, còn lại từ chối hết. Cuối cùng, dời bữa tối tối nay từ 7 giờ thành 9 giờ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cu-gap-anh-ay-thi-lai-ngoc/chuong-66.html.]
“Vâng, Giang Tổng!” Cảnh Nghị nhanh chóng đồng ý, không đưa ra bất kỳ ý kiến nào, bởi vì anh ta cũng biết những lời mời này hằng ngày nhiều vô kể.
Tất nhiên, trong số đó không thiếu những việc quan trọng, nhưng những gì anh ta vừa nói ra cũng đã được sàng lọc kỹ lưỡng trước khi đưa lên Giang Tổng.
Và Giang Mộ Hàn lựa chọn hai lời mời này không phải vì lợi ích của Tập đoàn Giang Thị, mà là vì người phụ nữ của anh, Mạc Lan Hạc, và em gái của anh, Giang Thiên Tầm.
Bởi vì Mạc Lan Hạc rất yêu thích hội họa, khi vừa nghe đến cụm từ “các đại sư mỹ thuật từ các phái khác nhau,” anh liền nghĩ rằng Lan Hạc của anh chắc chắn sẽ có hứng thú. Hơn nữa, đây còn là diễn đàn về Phi di sản, biết đâu lại có những tác phẩm mà cô thích.
Nếu Lan Hạc thích, anh sẽ không ngại đầu tư cho cô, dù bản thân anh chẳng mấy hứng thú với những sản phẩm đó. Nhưng chỉ cần người phụ nữ của anh thích, thì anh cũng sẽ thích, yêu thương lây từ cô mà thôi. Anh chỉ muốn nuông chiều cô, mặc kệ người khác nghĩ gì.
Còn về Diễn đàn doanh nghiệp tại Viện Thanh Khánh, anh nghĩ rằng em gái của anh, Giang Thiên Tầm, có thể đến xem thử, vì gần đây cô ấy đang tìm kiếm dự án. Nếu có thể thu hoạch được điều gì, cũng là một chuyện tốt.
Tạm thời để những việc này sang một bên, hiện tại anh còn có việc quan trọng hơn cần làm. Chỉ thấy anh gõ nhẹ vài cái lên mặt bàn, trong đôi mắt sâu thẳm dường như xuất hiện một tia cười, có lẽ là anh đang nghĩ đến điều gì đó ngọt ngào.
Chỉ thấy anh mỉm cười nhìn Cảnh Nghị, sau đó vẫy tay với anh ta, nói:
“Trợ lý Cảnh, cậu đi tìm người chuyên nghiệp đến 'Thịnh Ngự Long' giúp tôi chọn một số đồ nội thất, quan trọng nhất là giường và sofa, tôi muốn dùng vào tối nay, giường đôi bản rộng thêm... Ồ, không được, phòng ngủ của Lan Hạc quá nhỏ, chắc không thể đặt vừa...”
Anh lẩm bẩm, dáng vẻ rất nghiêm túc, rồi tiếp tục nói: “Không cần giường bản rộng, chỉ cần giường đôi tiêu chuẩn thôi. Còn nữa, đi đặt bữa tối lúc 7 giờ, giúp tôi đưa bữa tối đến lúc 7 giờ tối nay. Về nội thất, giao hàng lúc 8 giờ 30 tối.”
Anh suy tính, khoảng cách thời gian giữa 7 giờ và 8 giờ 30 là một tiếng rưỡi, chắc hẳn cô sẽ dùng xong bữa. Anh không muốn việc giao đồ nội thất làm ảnh hưởng đến bữa tối của cô.
“Được rồi, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu! À, về địa chỉ đó... ngày mai cậu đi hỏi chủ nhà ở địa chỉ đó xem họ muốn điều kiện gì mới chịu bán.”
Nói xong, Giang Mộ Hàn liền rời khỏi văn phòng của Cảnh Nghị, anh nghĩ chắc điện thoại của mình đã ngừng rung rồi. Bây giờ quay lại văn phòng chắc sẽ yên tĩnh hơn.
Anh còn phải gọi điện cho bé con của mình để báo cáo tình hình, tránh để những người này làm cô sợ!
Cảnh Nghị nhìn bóng lưng xa dần của Giang Tổng, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ Giang Tổng thực sự đã rơi vào lưới tình? Nghĩ đến vẻ mặt đầy xuân sắc của Giang Tổng khi nãy, chẳng lẽ đã bị yêu tinh hút mất hồn?
Cảnh Nghị có chút sởn gai ốc, nhưng vừa nãy đầu óc của Giang Tổng vẫn rất tỉnh táo, hơn nữa anh không phải là người dễ bị sắc đẹp cám dỗ.
Nên nhớ, bản thân Giang Tổng đã là đệ nhất mỹ nam rồi, ai dám tự xưng là mỹ nhân trước mặt anh?
Nhưng với tư cách là trợ lý thân cận, Cảnh Nghị phải gánh vác lo lắng cho Giang Tổng, cẩn trọng suy nghĩ và không bỏ sót việc gì.
Anh không thể để Giang Tổng xảy ra chuyện gì được. Anh phải kiểm tra xem tối nay sẽ đưa bữa tối cho ai, và nội thất được giao đến đâu.
Giang Tổng tin tưởng giao cho anh ta việc riêng tư như vậy, anh ta tuyệt đối sẽ không làm Giang Tổng thất vọng, anh ta phải xem thử đối phương có phải yêu tinh hay không!!
Giang Mộ Hàn quay lại văn phòng, quả nhiên chiếc điện thoại của anh đã im lặng. Anh bước tới nhưng không động vào điện thoại đó, mà cầm lấy điện thoại bàn trên bàn làm việc, không do dự gọi thẳng vào số điện thoại của Mạc Lan Hạc.
Số điện thoại của Mạc Lan Hạc, anh đã thuộc nằm lòng, không cần suy nghĩ gì, chỉ cần bấm trực tiếp.
Lúc này, Mạc Lan Hạc vừa bôi thuốc xong, đôi tay của cô mỏi nhừ vì những dấu vết trên người quá nhiều, có thể nói ngoại trừ khuôn mặt, những chỗ khác trên cơ thể đều chi chít vết bầm tím.
Cô vừa bôi thuốc vừa thầm oán trách Giang Mộ Hàn: “Tên đó đúng là cầm thú, huhu... nhưng... nhưng mình cũng đâu có phản đối!”
Ngay khi cô vừa mặc quần áo rồi chuẩn bị nghỉ ngơi, điện thoại bên cạnh đột ngột vang lên. Cô cầm điện thoại lên, cúi nhìn, là một số lạ, không có dấu hiệu là số tiếp thị, vậy thì nghe thôi.
“Alo, xin chào---”