Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cứ Gặp Anh Ấy Thì lại Ngốc - Chương 47

Cập nhật lúc: 2024-11-06 15:43:01
Lượt xem: 6

Giang Mộ Hàn không chỉ hỏi một lần, có lẽ là không thể kiểm soát nổi, vì anh không kịp để Mạc Lan Hạc đáp lại, đã trực tiếp hôn lên vành tai của cô, rồi từ từ hôn xuống…

Ừm, cũng có nghĩa là anh đã biết câu trả lời, nhưng vẫn không kìm được mà hỏi ra, đó chính là khi tình yêu đã đến cao trào, những khát vọng thầm kín nhất trong lòng cũng sẽ bật ra mà không kiềm chế được---

Nhưng đang hôn thì chợt nghe thấy tiếng “Ục ục”.

"Bé con, đói bụng rồi à?" Giang Mộ Hàn vuốt ve bụng nhỏ phẳng lì của cô, khó mà rời đi, ngẩng đầu lên.

Nhưng vừa dứt lời, bụng của anh cũng kêu “Ục” một tiếng.

Hai người nhìn nhau cười---, cũng phải thôi, họ đã quậy phá cả buổi sáng mà không ăn hạt cơm nào, không đói mới lạ.

“Ăn ở nhà? Hay ra ngoài? Em quyết định---” Giang Mộ Hàn dịu dàng lên tiếng, tay lớn xoa nhẹ tóc mai của cô, rồi hôn nhẹ lên môi cô một cái.

“Ừm, ở nhà đi, hôm qua đi siêu thị mua nhiều đồ ăn lắm, không ăn chắc sẽ hỏng mất!”

“Được, vậy em nằm ngoan ngoãn ở đây, đợi anh!” Giang Mộ Hàn không chờ cô trả lời, hôn vài cái lên khóe môi cô, rồi lưu luyến xoay người bước xuống giường.

“À? Em, anh--” Cô vừa định nói gì đó, nhưng nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Giang Mộ Hàn bước xuống sàn, khiến cô ngượng ngùng đến mức không thốt nên lời, chỉ thấy mặt cô đỏ bừng, cúi đầu, không dám nhìn anh.

Bộ dạng nhỏ nhắn này của cô khiến Giang Mộ Hàn khẽ bật cười:

“Bé con, không giám nhìn anh sao? Tối qua, em to gan lắm mà!” Giang Mộ Hàn hứng thú ngồi lại bên giường, ngón tay vuốt nhẹ hàng lông mày của cô.

Mạc Lan Hạc không để ý đến anh, nhưng lại kéo mạnh chăn, trốn trong chăn, chỉ nghe thấy cô nghẹn ngào nói trong chăn: “Anh, anh mau mặc đồ đi, không phải anh nói muốn nấu ăn sao, em, em đói rồi--”

Nghe lời cô, nụ cười trên mặt Giang Mộ Hàn càng rạng rỡ hơn, nếu không sợ cô bé này đói, giờ anh đâu có nỡ rời xa cô!

Nhìn chiếc chăn phồng lên, cổ họng anh không tự chủ được mà khẽ rung, gần như vô thức cúi người xuống, tay lớn khéo léo lật một góc chăn lên.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Chỉ thấy Mạc Lan Hạc nắm chặt góc chăn, lộ ra đôi mắt to trốn tránh, cô chưa kịp mở miệng thì Giang Mộ Hàn đã cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cô.

“Nghe lời, nằm yên, hôm nay anh sẽ nấu cho em một bữa thật ngon--, mặc dù tối qua cảm giác rất tuyệt, nhưng nếu em mập thêm chút nữa thì sẽ càng tốt!” Giang Mộ Hàn nhẹ nhàng vuốt tóc cô, lời nói đầy nghiêm túc mà không chút ngượng ngùng.

Mạc Lan Hạc ngây người trong giây lát, chưa kịp phản ứng, người đàn ông trước mặt đã đứng dậy, chỉ thấy anh động tác dứt khoát, nhặt chiếc áo choàng tắm trên sàn và khoác lên người, rồi để lại cho cô nụ cười ấm áp tỏa nắng trước khi bước ra khỏi phòng.

Phải một lúc sau khi bóng dáng Giang Mộ Hàn biến mất, Mạc Lan Hạc mới lấy lại được ý thức, cô vỗ nhẹ vào má mình, rồi véo mạnh vào cánh tay, ừ, mọi chuyện đều là thật.

Cô không bao giờ ngờ được người đàn ông phong thái không tầm thường này lại có thể tự tay vào bếp, và nhìn dáng vẻ tự nhiên của anh, việc nấu ăn dường như là chuyện rất bình thường, chẳng lẽ anh còn là một người đàn ông của gia đình?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cu-gap-anh-ay-thi-lai-ngoc/chuong-47.html.]

Đôi mắt Mạc Lan Hạc long lanh, trong lòng như có một tia nắng ấm tràn vào.

Khi cô định thần lại, tình cờ liếc nhìn thấy hai chiếc điện thoại trên bàn, một chiếc có vẻ ngoài mạnh mẽ, chắc là của Giang Mộ Hàn, lúc này, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô:

Trời ơi, công việc làm thêm của cô, hôm qua cô đã hẹn giờ với chú Lâm, vậy mà cô quên mất sạch sẽ, đúng là một bước lỡ, hối hận cả đời, Giang Mộ Hàn đúng là một yêu nghiệt, khiến cô qua một đêm trở nên ngốc nghếch, đến cả công việc cũng quên.

Cô vội vàng muốn ngồi dậy để gọi điện cho chú Lâm giải thích, nhưng vừa đứng dậy thì lại ngã xuống ngay, vì cơ thể cô đau nhức vô cùng---

Đối diện với tình trạng yếu ớt này, cô không hiểu sao, mặc dù tối qua Giang Mộ Hàn suýt nuốt chửng cô, nhưng vì bà dì đến thăm nên họ không đi quá giới hạn.

Và cô đã nghỉ ngơi nửa ngày rồi, đáng lẽ cơ thể đã phải phục hồi sức lực, nếu không thì lúc nãy cô cũng không chạy nhảy lung tung bên Giang Mộ Hàn, đúng vậy, lúc nãy cô còn lăn lộn trong chăn, sao giờ lại mềm nhũn ra---

Khoảnh khắc này, cô chợt nhận ra điều gì đó, ý thức này khiến gương mặt cô đỏ bừng! Cô chậm rãi chui vào chăn một lần nữa, từ ánh sáng nhẹ nhàng lọt qua, nhìn cánh tay mình, nơi đó đã đầy những vết bầm tím---

Cô biết rằng những vết như thế này đã trải khắp cơ thể, đúng vậy, tên kia tạo ra một "kiệt tác" lớn đến thế, suýt chút nữa "ăn tươi nuốt sống" cô, mà cô chỉ nghỉ ngơi có nửa ngày, đúng là không đủ để hồi phục sức lực.

Có lẽ lúc nãy vì Giang Mộ Hàn còn ở đó, cô quá hồi hộp và phấn khích nên mới quên mất cảm giác đau nhức, giờ tên kia rời đi, cô hoàn toàn thả lỏng, cảm giác mệt mỏi cũng theo đó mà ùa đến—

Giờ cô thực sự muốn nghỉ ngơi, nhưng không thể, ngoài việc đói bụng ra, điều quan trọng hơn là cô còn có việc phải giải quyết.

Cơ thể yếu ớt, nhưng không có nghĩa là không thể đứng dậy---

Chỉ thấy cô nắm lấy mép giường từ từ ngồi dậy, tiện tay cầm chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, nhưng khi cúi xuống nhìn, điện thoại lại đang tắt nguồn!

Cô còn tưởng điện thoại hết pin, thử bật máy lên rồi chuẩn bị đi mặc đồ, định đi tìm sạc để sạc điện thoại ngay.

Nhưng quá trình mặc đồ lại trở nên khó khăn, vì bộ đồ ngủ tối qua không biết đã bị vứt ở đâu, cô nhìn quanh sàn nhà một vòng cũng không thấy, cô còn tưởng Giang Mộ Hàn đã ném đồ ngủ của cô ra ngoài cửa sổ rồi!

Nhưng nghĩ lại, thấy ý nghĩ của mình thật nực cười, Giang Mộ Hàn không có sở thích đó.

Cuối cùng, sau khi tìm tới tìm lui, cô lại thấy một góc áo bên cạnh gối, khi nhấc gối lên, thấy chiếc áo đó ngoan ngoãn nằm ở đó, bên cạnh còn có một chiếc áo n.g.ự.c màu trắng tinh, khiến mặt Mạc Lan Hạc đỏ bừng vì ngượng.

Lúc này, cô mới chợt nhớ ra rằng chiếc áo đó đã hỏng rồi, vì các cúc áo đã bị ai đó làm văng khắp phòng khách tối qua, và bên cạnh các khuy cũng có vết rách, mặc vào cũng chẳng che được gì.

Còn chiếc quần ngủ thì chắc chắn cũng không khá hơn bao nhiêu, cô cũng chẳng buồn tìm nữa. Cô định đứng dậy đi tới tủ quần áo lấy đồ, nhưng vừa đứng vững, thì tình cờ nhìn thấy chiếc quần ngủ.

Nhìn thấy chiếc quần đó lại khiến cô càng đỏ mặt hơn, vì nó đang nằm ở cuối giường , nhìn chiếc quần nhăn nhúm không còn nhìn ra hình dạng, cô vội vàng dùng hai tay che mặt.

Ừm, vì nghĩ đến cảnh tượng đêm qua, Thật sự khiến cô xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu, mặc dù trong phòng lúc này chỉ có mình cô, nhưng cô vẫn muốn học cách độn thổ mà trốn đi.

Loading...