Cứ Gặp Anh Ấy Thì lại Ngốc - Chương 44
Cập nhật lúc: 2024-11-06 15:22:18
Lượt xem: 11
Cô vô thức nhìn xuống quần áo của mình, may mà quần áo không quá xộc xệch, dù hơi nhăn nhúm và đã mất một chiếc cúc.
Tuy nhiên, chiếc cúc đó chính là cái ở trên cùng, nên nhìn chung quy cũng không đến nỗi tệ, chỉ là phần cổ áo có hơi lỏng một chút.
Cô ngước mắt lên nhìn anh, định bảo anh buông ra, nhưng vừa mới nhìn lên đã vội cúi xuống ngay lập tức, vì trước mắt cô, ngoài đôi mắt mê hồn của Giang Mộ Hàn đang nhìn cô, còn có một bộ n.g.ự.c săn chắc và cơ bắp như thể đang mời gọi cô.
Cô bối rối, không biết khi nào dây áo choàng của anh đã bị tuột ra như vậy...
“Anh... anh buộc dây áo lại đi!” Mạc Lan Hạc hoảng loạn nói ra câu này. Mặc dù đã chạm vào lồng n.g.ự.c này rồi, mặc dù cả hai đã sớm thẳng thắn đối diện với nhau, nhưng khi phải đối mặt trực tiếp như thế này, cô vẫn cảm thấy không thoải mái.
Nói xong, cô định ngồi sang ghế sofa bên cạnh vì cô vẫn còn đang ngồi trên đùi anh, và cảm thấy khá lúng túng.
Nhưng cô vừa mới nhúc nhích, Giang Mộ Hàn đã ôm chặt cô vào lòng, hơi thở ấm áp truyền đến tai: “Đồ ngốc, em vừa vội vàng kéo nó ra, giờ đã ngắm chán rồi sao? Anh chỉ có chút sức hấp dẫn này thôi à?”
Giang Mộ Hàn nghiêm túc nói, trên mặt nở một nụ cười nhẹ, còn kèm theo dáng vẻ uất ức.
“Hả? Là... là em kéo ra ư?” Mạc Lan Hạc ngẩng đôi mắt long lanh nhìn anh, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu, cô không dám tin vào lời anh nói, nhưng trong lòng lại không có chút lý do gì để phản bác.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nghĩ kỹ lại, có lẽ dây áo choàng thực sự là do cô kéo. Vì mỗi khi đối mặt với người đàn ông này, cô lại trở nên ngớ ngẩn, nếu vừa rồi thực sự đang trong trạng thái mất kiểm soát, thì không loại trừ khả năng cô đã bất cẩn mà kéo dây áo của anh.
Nhưng, cô có thật sự quá vội vàng như thế không? Mặc dù rất muốn có anh, nhưng cũng không đến mức biểu hiện sự khao khát rõ ràng như vậy chứ!
“Em còn không dám thừa nhận à? Nếu chuyện nhỏ này mà em còn không nhận, vậy nếu sau này em có làm gì anh, em còn định quỵt nợ nữa à? Lúc đó, em sẽ bỏ rơi anh chứ gì? Hừ, giờ thì anh thấy đau lòng rồi!”
Giang Mộ Hàn cau mày nói, bàn tay to lớn của anh đặt bàn tay nhỏ nhắn của Mạc Lan Hạc lên n.g.ự.c mình, làm như bản thân thật sự đang rất đau đớn.
Lúc này, trên mặt anh không còn nét cười, trông anh có vẻ vô cùng đau lòng và uất ức, bộ dạng này hoàn toàn trái ngược với sự bá đạo lúc ôm hôn vừa rồi, đúng là một trời một vực.
Xem ra, khi con người rơi vào trạng thái yêu đương, sẽ trở nên thật trẻ con, câu này quả thực không sai.
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ và ấm ức của anh, Mạc Lan Hạc khẽ nhíu mày, cô mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn ghé tới gần, rồi nhẹ nhàng hôn lên ngực của Giang Mộ Hàn.
“Còn đau không?” Cô ngước đôi mắt long lanh lên nhìn anh.
“Ưm...” Cô chưa kịp nghe câu trả lời, chỉ cảm thấy một lực kéo mạnh mẽ ập tới, khiến môi cô bị khoá chặt lại.
Nụ hôn sâu làm cô không thể thở nổi, cô muốn từ chối nhưng chẳng còn chút sức lực, cô biết rằng mình sắp lại đắm chìm vào đó một lần nữa...
Những chiếc cúc áo lần lượt bung ra như pháo hoa, làn da trắng ngần lấp lánh làm Giang Mộ Hàn say mê không thôi.
“Hạc Nhi...” Anh khẽ gọi, rồi bế bổng Mạc Lan Hạc lên, bước nhanh về phía phòng ngủ.
Mạc Lan Hạc ôm chặt lấy cổ anh, mặt đỏ bừng, đôi mắt lấp lánh hơi nước...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cu-gap-anh-ay-thi-lai-ngoc/chuong-44.html.]
Cô tựa đầu vào n.g.ự.c anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, trước khi hoàn toàn mất đi chút lý trí cuối cùng, cô mơ màng nói một câu: "Vết thương của anh vẫn chưa được bôi thuốc..."
Nghe vậy, bước chân của Giang Mộ Hàn cũng không dừng lại, nhưng anh liền nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên và cắn mạnh lên môi cô như muốn trừng phạt.
Anh dịu dàng thì thầm bên tai cô: "Em chính là liều thuốc tốt nhất của anh!" Dứt lời, cửa phòng ngủ "rầm" một tiếng, bị anh dùng chân đạp mở ra.
"Bảo bối..." Anh khẽ gầm lên, cả hai ngã xuống chiếc giường đơn.
Lúc này, Mạc Lan Hạc không còn nói được gì, cô chỉ muốn chìm đắm trong vòng tay của Giang Mộ Hàn! Tất cả những chuyện môn đăng hộ đối, những trò chơi tình cảm, những vết thương chưa được băng bó, cô đã vứt bỏ hết.
Nhìn Giang Mộ Hàn như một con mãnh hổ lao xuống, mọi thứ trước mắt cô đều trở nên vô nghĩa!
Còn chiếc giường nhỏ đó, so với ghế sofa bên ngoài thì cũng không rộng hơn là bao, thường ngày chỉ đủ cho một mình cô, nhưng giờ hai người nằm cũng không thành vấn đề, thậm chí còn có vẻ khá thoải mái.
Mặc dù đã là hai giờ sáng, nhưng không gì có thể ngăn cản tình yêu cuồng nhiệt như muốn đốt cháy đến tận xương tủy của họ.
“Bảo bối, anh yêu em…” Giọng nói trầm ấm của Giang Mộ Hàn vang lên giữa không gian tình ái mặn nồng, như muốn thiêu đốt tất cả.
Thực ra, thần trí của Mạc Lan Hạc từ lâu đã không còn tỉnh táo, miệng cô và đôi tay dường như không còn là của mình nữa, vì chúng đã tê liệt hoàn toàn, lý do khiến chúng tê liệt thì chỉ có thể hỏi Giang thiếu gia với vẻ mặt thỏa mãn kia.
Lúc này, dù ánh sáng bình minh chưa kịp ló dạng, bóng đêm vẫn còn bao phủ, nhưng sau cơn mưa, đất trời đã tràn ngập sức sống mới.
Một làn gió mát dịu thổi qua, lặng lẽ phủ lên bệ cửa sổ! Nó chỉ đến để chào đón người phụ nữ đã trải qua sự biến đổi lột xác.
“Giang Mộ Hàn...” Mạc Lan Hạc khẽ thì thầm trong mơ, đôi mắt mơ màng nhìn trần nhà, cảm nhận tình yêu thấm sâu vào lòng của Giang Mộ Hàn.
“Hạc Nhi, anh yêu em... gọi anh là Mộ Hàn…” Giang Mộ Hàn dịu dàng thổ lộ, tha thiết hôn cô, từng dấu hôn đỏ ửng đánh dấu tình yêu của anh.
“…Mộ Hàn!” Đầu óc Mạc Lan Hạc trống rỗng, cô thậm chí không biết mình đang nói gì, chỉ vô thức thốt ra lời theo chỉ dẫn của anh.
Nhưng chỉ một chữ ấy đã khiến người khác mất kiểm soát, đôi mắt Giang Mộ Hàn lập tức đỏ rực. Mạc Lan Hạc cảm thấy vòng eo mình bị siết chặt, một cơn nóng ập tới như vũ bão.
“Hạc Nhi, giúp anh...” Giọng nói khẩn thiết của Giang Mộ Hàn vang lên bên tai, tựa như chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua tim cô!
Đêm dài miên man, dù vì lý do ngày đèn đỏ mà họ không thể vượt qua ranh giới cuối cùng, nhưng cả hai vẫn thức trắng đêm, say mê không biết mệt mỏi, cho đến khi ánh sáng ban mai mới xuất hiện, Mạc Lan Hạc mới cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới.
Lúc này, cô đang nằm trong vòng tay của Giang Mộ Hàn và chìm vào giấc ngủ sâu, trông cô ngủ thật say, giống như một con mèo nhỏ, không gì có thể lay động cô, ngay cả khi trời sập cũng chẳng ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.
Giang Mộ Hàn ôm chặt lấy cô, trên mặt anh là một nụ cười tràn ngập thỏa mạn hạnh phúc, anh khẽ cúi đầu, hôn lên trán cô một cái thật nồng nàn.
Lúc này, Mạc Lan Hạc đang ngủ say, có thể nói không có gì có thể làm cô tỉnh dậy, ngay cả một nụ hôn cũng vô nghĩa, có lẽ cô thật sự đã kiệt sức.
Từ lúc cô ngủ say, Giang Mộ Hàn đã cúp một cuộc gọi, và giờ còn tắt luôn điện thoại của cô, để không có ai làm phiền giấc ngủ bé yêu của anh.