Cứ Gặp Anh Ấy Thì lại Ngốc - Chương 43
Cập nhật lúc: 2024-11-06 15:14:44
Lượt xem: 6
Mạc Lan Hạc bị ép phải nâng đôi mắt mịt mờ nhìn về phía anh.
Trong khoảnh khắc này, cô muốn đánh mất bản thân mình, muốn chìm đắm trong ánh mắt của anh.
“Hửm? Sao không nói gì? Có phải cảm thấy anh quá đẹp trai, quá mê người không?” Giang Mộ Hàn nhìn cô với ánh mắt trêu chọc thích thú, khi nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô, ánh mắt anh càng thêm rực rỡ, lông mày cũng nhướn lên một chút.
Có vẻ như, anh rất hài lòng với “tội lỗi” mà mình đã gây ra.
Trong khoảnh khắc này, Mạc Lan Hạc vô thức ôm lấy lưng anh, đôi mắt phủ sương ngây ngốc nhìn chằm chằm vào anh, như thể linh hồn đã không còn ở đây.
Hình ảnh si mê ngây dại của cô đã khiến Giang Mộ Hàn bị quyến rũ đến mức như bay tới tận đầu bên kia của Trái Đất..
“Bé yêu---” Giang Mộ Hàn hạ giọng và hôn cô, ánh mắt trêu chọc của anh giờ đã trở nên sâu hơn. Anh không thể chịu nổi hình ảnh ngây ngô của cô.
Mạc Lan Hạc không phản ứng kịp, vì cô vừa rồi đã vô tình rơi vào trạng thái “si mê”, giờ đây miệng cô bỗng dưng bị chiếm lấp mạnh mẽ, khiến cô bừng tỉnh.
Một mùi hương bạc hà nhẹ nhàng xộc vào mũi cô, cô nhận ra rằng anh vừa đánh răng, và còn dùng cả kem đánh răng của cô. Còn chiếc bàn chải thì sao? Không lẽ cũng là của cô sao?
Cô không dám nghĩ tiếp, chỉ cần nghĩ đến thôi đã cảm thấy xấu hổ.
Bây giờ, việc cô cần làm là băng bó lại vết thương cho anh. Bọn họ không thể cứ thân mật mãi thế này được, nếu không chiếc áo ngủ này của cô sẽ không được bảo toàn.
Nhưng cô chỉ muốn ôm anh thêm một chút nữa, chỉ một chút thôi---
Trong lúc nghĩ như vậy, tay cô vô thức ôm chặt anh, rồi chủ động đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt của anh. Cô chỉ muốn tận hưởng khoảnh khắc này, chỉ một khoảnh khắc---
Nhưng hành động vô thức của cô đã khiến con quỷ trong lòng anh thức tỉnh. Chỉ thấy Giang Mộ Hàn bất ngờ ôm chặt lấy cô, bàn tay to lớn tùy ý chiếm giữ, một cái cúc đã bị kéo tuột ra.
“Ưm---”
Xong rồi, cô như đã châm ngòi đốt lửa cho anh, mà cũng khiến mình bị lửa thiêu đốt. Cô cảm thấy toàn thân nóng bừng, như thể có tia lửa đang bùng lên, cô thực sự muốn tự đốt cháy bản thân mình, dù sao cô cũng sắp bị thiêu đốt đến nơi rồi.
Nhưng, đầu óc của cô vẫn chưa hoàn toàn bị đốt cháy, ừ, vẫn còn một chút lý trí.
Cô bất ngờ mở to mắt, nhìn thấy gương mặt điển trai gần kề, thấy Giang Mộ Hàn khép đôi mắt lại, đang hôn cô một cách thâm tình, đôi lông mi dày của anh khẽ rung lên theo nhịp thở.
Mạc Lan Hạc trong giây lát lại muốn “ đắm chìm”. Nếu không phải bàn tay không yên của Giang Mộ Hàn cứ kéo tay cô xuống dưới, cuối cùng khiến tay cô cảm thấy nóng bừng, thì cô thật sự không nỡ cắn anh lần nữa.
“Ưm---” Giang Mộ Hàn ậm ừ một tiếng, vì đầu lưỡi của anh đã bị Mạc Lan Hạc cắn một cái.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Sau khi cắn đầu lưỡi anh, Mạc Lan Hạc nhanh chóng rút tay lại, rồi bắt đầu đẩy vai anh. Mặc dù cô không muốn kết thúc, nhưng nếu tiếp tục, thì cả kỳ kinh nguyệt của cô cũng không ngăn được anh, và vết thương trên tay anh sẽ chẳng còn cơ hội băng bó nữa.
Giang Mộ Hàn biết đó là sự phản kháng của cô. Cô cắn anh, anh lập tức biết rằng cô lại đang phân tâm chuyện trong lòng.
Vì vậy, anh nhanh chóng tranh thủ từng giây từng phút để chiếm đoạt cô, rồi mới miễn cưỡng thả cô ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cu-gap-anh-ay-thi-lai-ngoc/chuong-43.html.]
Chỉ thấy anh áp trán vào trán cô, nén lại những cảm xúc trong lòng, giọng khàn khàn nói: “Mạc Lan Hạc..., em nói cho anh biết, em có phải là tiểu yêu tinh không?”
Tiểu yêu tinh này vừa mới quyến rũ anh, lại định chạy trốn, sao anh có thể chịu nổi! Nếu không phải thân thể của cô bất tiện, thì giờ này anh đã ăn tươi nuốt sống cô rồi.
Mạc Lan Hạc không thèm để ý đến câu hỏi của anh, chỉ nở một nụ cười nhẹ, tay cô xoa xoa vai anh, nhẹ nhàng nói: “Vết thương trên tay của anh cần băng bó lại, vừa rồi không phải đã nói trước rồi sao, anh không được nuốt lời!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng, đôi môi chúm chím nhẹ nhàng mở ra, lời nói khiến người ta choáng váng.
Giang Mộ Hàn không lên tiếng, mà đột nhiên ôm chầm lấy cô, đầu anh vùi vào cổ cô. Hiện giờ anh không muốn rời xa cô chút nào, dù có băng bó đi nữa, cũng phải đợi khi tâm trạng anh bình tĩnh lại đã.
Mạc Lan Hạc nghe thấy tiếng thở gấp gáp của anh, cảm nhận được bàn tay to lớn của anh đang siết chặt, trong lòng cô rối như tơ vò!
“Anh---,” cô nhẹ nhàng đẩy vai anh, hy vọng anh có thể đứng dậy, nhưng có vẻ không có tác dụng. Cô muốn thử trò chuyện với anh, hy vọng có thể làm dịu bớt bầu không khí nóng rực này.
Nhưng một lúc lâu cô cũng không biết nói gì, chỉ thấy tay cô vuốt ve bộ áo trắng của anh, nói bừa một câu: “Chiếc áo này có vừa vặn không?”
Giang Mộ Hàn lúc này đang tức giận, anh chỉ muốn ăn sống nuốt tươi cô, tiểu yêu tinh này lại muốn chuyển đề tài, hỏi về cái áo, việc nó vừa vặn hay không anh không quan tâm.
Anh vừa mới ra khỏi phòng tắm đã không định mặc áo, chỉ là mới gặp nhau không lâu, nếu anh để trần mà ra ngoài sợ cô sẽ chảy m.á.u mũi mất thôi.
Nhưng sớm muộn gì cũng có ngày như vậy---
Nghĩ đến đây, anh cười tà, nhẹ nhàng chạm mút cổ cô, rồi lại ôm cô trong lòng.
Mạc Lan Hạc không nghe thấy anh trả lời, lại bị anh ôm chặt, cô biết trong lòng anh đang kìm nén điều gì. Trong khoảnh khắc này, cô cũng không dám nói thêm gì, sợ mình lại vô tình châm ngòi cho anh.
Thời gian từng giây trôi qua, hai người im lặng ôm nhau lâu lắm, nhịp thở của Giang Mộ Hàn dần dần ổn định lại, dù hơi thở của anh vẫn còn hơi nóng, nhưng không còn như lúc trước nữa.
“Chúng ta dậy đi? Vết thương trên tay anh không thể trì hoãn thêm nữa!” Mạc Lan Hạc nhẹ nhàng nói, tay nhỏ khẽ đẩy vai anh.
Giang Mộ Hàn vẫn không nói gì, nhưng miệng anh bắt đầu có động tác, chỉ thấy anh từng chút một lấn lên, cuối cùng áp sát vào môi cô, chỉ muốn bịt chặt môi cô.
Tuy nhiên, Mạc Lan Hạc không cho anh cơ hội này, chỉ thấy hai tay cô giơ lên, mạnh mẽ nắm lấy mặt anh.
Cô dịu dàng nói: “Không được quậy nữa, em sẽ băng bó vết thương cho anh!”
Giang Mộ Hàn cảm nhận được hơi ấm từ tay cô, nhìn khuôn mặt xinh đẹp và ngại ngùng như hoa đào mới nở rộ, dòng m.á.u trong người anh dường như lại bùng lên, chỉ thấy anh nắm lấy tay cô, đưa ngay vào môi mình---
Từ ngón cái đến ngón út, không bỏ sót một ngón nào, không lâu sau, tay của Mạc Lan Hạc giống như vừa được ngâm trong nước.
Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô “vù” một cái, như thể bùng cháy, cô hoảng hốt rút tay về. Dù trước đó họ đã không còn bận tâm đến động tác này, nhưng lúc này cô vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
“Anh, nếu anh cứ như vậy, em thật sự sẽ tức giận đấy!” Cô ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào anh.
Giang Mộ Hàn cười khẽ, như thể đang đánh cắp hương vị trên môi cô, rồi đột nhiên ôm chặt lấy cô, một động tác quay người, anh đã ngồi xuống sofa, còn cô thì ngồi trên đùi anh.
Mạc Lan Hạc cảm thấy như trời đất đảo lộn, vừa mới phản ứng lại thì trán đã bị anh hôn một cái.