Cứ Gặp Anh Ấy Thì lại Ngốc - Chương 35
Cập nhật lúc: 2024-11-06 13:56:36
Lượt xem: 6
Anh thật sự bất ngờ khi gọi điện cho cậu ấy, không chỉ số điện thoại vẫn không thay đổi, mà khi cậu ấy biết tình trạng hiện tại của anh, đã sẵn sàng giúp đỡ mà không chút do dự
“Em, em có thể tưởng tượng được ra cái cảm giác của một người khi đối mặt với tuyệt vọng, bỗng nhiên có ai đó chìa tay ra giúp đỡ, cái cảm giác sống lại trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đó—, anh thừa nhận, trong lúc đó có sử dụng mối quan hệ của ba —”
“Sau này, anh mới biết, những năm qua cậu ấy vẫn làm việc trong ngành khoáng sản quanh khu vực bocaina ở châu Ma Phục.”
“Ngoài ra, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, cậu ấy đã rất nổi tiếng trong nghành, nổi đến mức không thể tưởng tượng được, số tiền cậu ta kiếm được là một con số khổng lồ, mà con số đó anh không bao giờ nghĩ đến.”
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
“Người trẻ như cậu ấy có tài năng xuất chúng, anh thật sự rất ngưỡng mộ cậu ấy! Vì vậy, anh rất sẵn lòng đi theo cậu ấy!”
“Em gái, vài ngày nữa cậu ấy sẽ về nước tìm đối tác hợp tác, cậu ấy cần những doanh nghiệp có tiềm lực để cùng nhau phát triển, mặc dù bản thân cậu ấy rất tài giỏi. Nhưng tài nguyên cần khai thác cũng rất nhiều, cho nên thực sự cần hỗ trợ nguồn đầu tư lớn, cậu ấy cũng không tránh khỏi tình trạng khó khăn—”
“Vì cậu ấy không hiểu rõ tình hình trong nước, nên dưới sự góp ý của anh, điểm dừng đầu tiên của cậu ấy chính là thành phố Thanh Lạc.”
“Anh thấy thành phố này tập trung không ít những doanh nhân xuất sắc và giàu có, chắc hẳn cậu ấy sẽ rất quan tâm đến những ông lớn trong giới kinh doanh này, anh cũng sẵn lòng giúp đỡ cậu ấy—”
Mạc Lan Cát nói đến đây, dừng lại một chút, rồi nhìn chằm chằm vào em gái, anh muốn xem phản ứng của em ấy khi nghe tin Hạ Phu đến, liệu có xuất hiện chút vui vẻ nào trên mặt hay không, nhưng anh không thấy gì, chỉ thấy gương mặt ngơ ngác và trầm tư của em gái.
Anh thở dài trong lòng, chỉ có thể tiếp tục nói:
“Còn về căn nhà này, coi như là phúc lợi mà cậu ấy cho anh ,cũng bởi vì anh đã giúp đỡ cậu ấy trong suốt nửa năm qua mà chưa bao giờ nhận được một đồng tiền công nào.”
“Đương nhiên đây do anh tự nguyện, cậu ấy cũng tôn trọng quyết định của anh!” Mạc Lan Cát vừa dứt lời thì thấy điếu thuốc trong tay đã cháy hết, anh lại một lần nữa dập đầu thuốc vào gạt tàn.
Lúc này, Mạc Lan Hạc bất chợt hỏi một câu:
“Anh, nửa năm không nhận tiền lương vậy anh sống thế nào? Lấy gì để trang trải cuộc sống hàng ngày?”
Mạc Lan Cát rất ngạc nhiên, không ngờ em gái lại hỏi câu ngớ ngẩn như vậy, anh, một người đàn ông cao 1m8, chẳng lẽ ngay cả chuyện này mà cũng không giải quyết được?
Chỉ cần anh giải quyết được tình trạng nợ nần, những chuyện khác đều là chuyện nhỏ. Dù không có tiền lương trong nửa năm, anh vẫn có thể kiếm thêm, có nhiều cách mà! Sao có thể không sống nổi?
Tất nhiên, anh cũng không đi kiếm thêm gì cả, vì chồng tương lai của em gái đã nâng đỡ anh lên tận mây xanh, anh đâu cần phải kiếm thêm, nhưng những điều này anh sẽ không nói cho em gái biết, anh vẫn còn chút tự trọng.
Chỉ nghe anh lúng túng nói:
“Em gái, tuy anh không nhận lương, nhưng tiền sinh hoạt thì cậu ấy lúc nào cũng đưa, lúc đó anh thật sự không có đồng nào trong tay!”
Mạc Lan Hạc liếc nhìn anh, cô vốn đã thấy thương anh trai, mặc dù câu trả lời của anh cũng hợp lý, vì con người thì cần phải sống, sự quan trọng của đồng tiền, cô cũng hiểu được.
Nhưng không hiểu sao, nghe câu trả lời của anh, cô lại cảm thấy anh trai có chút vô lý, thậm chí là tham lam!
Có lẽ, có lẽ là vì việc anh trai nhận căn nhà này!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cu-gap-anh-ay-thi-lai-ngoc/chuong-35.html.]
Nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của anh, cô bất giác muốn chất vấn anh vài câu:
“Anh, anh thấy việc nhận căn nhà này có thích hợp không? Hạ Phu mặc dù đã giúp anh giải quyết khỏi tình trạng nợ nần, mặc dù anh không nhận lương trong nửa năm, nhưng cũng không cần phải nhận căn nhà trị giá hàng triệu làm phúc lợi chứ? Điều này, có phải hơi không thích hợp không?”
“Đây không phải là nhận lương một cách gián tiếp sao, hơn nữa căn nhà này so với tiền lương, không biết cao hơn bao nhiêu lần!”
Mạc Lan Hạc nói những lời này với ánh mắt nhạt nhòa, âm thanh không lớn, cô không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của anh trai, cô cũng không có quyền quyết định cho anh, nhưng những điều này cô thật sự muốn nói ra, nếu không nói ra, trong lòng sẽ rất khó chịu.
Mạc Lan Cát nhìn cô một cái, như thể cười thành tiếng, anh từ tốn nói:
“Em gái, anh trai của em trong mắt em tệ đến vậy sao? Nửa năm lương của anh sao lại không thể có hàng triệu được? Ừ, cũng đúng, trước đây thật sự sẽ không có.”
“Nhưng anh đã nói rồi, Hạ Phu rất xuất sắc, cậu ấy là một doanh nhân thành đạt, anh đã học được rất nhiều từ cậu ấy, đương nhiên, anh cũng đã giúp cậu ấy không ít, anh không ngại nói thẳng, trong nửa năm đó anh đã giúp cậu ta kiếm được chẳng lẽ chỉ có hàng triệu thôi sao, em phải tin tưởng anh trai của em!”
“Bây giờ anh và cậu ấy đã là quan hệ hợp tác, tài nguyên khoáng sản đã được thu mua ở những thành phố nhỏ đều giao anh quản lý, cũng bởi vì anh rất quen thuộc với các thành phố nhỏ đó cho nên cậu ấy hoàn toàn tin tưởng anh.”
“Sau này, anh vẫn sẽ không nhận lương nhưng anh biết mình sẽ được chia một phần lợi nhuận, dù chia là tiền hay thứ khác, thì đó cũng là anh nhận được từ thành quả công việc của mình!”
“Hơn nữa, tính cách của Hạ Phu ra sao, em cũng biết đấy, nếu anh không làm ra thành tích, thì sao cậu ấy lại coi trọng anh như vậy?”
“Để anh nói thật với em—, ban đầu cậu ấy định tặng cho anh một căn biệt thự, nhưng anh đã từ chối ngay lập tức, vì anh vẫn thích sống trong những tòa nhà chung cư bình thường như thế này, em cũng biết, anh thích ở tầng 6, đó là con số may mắn của anh.”
“Vì vậy, em gái, đây là điều mà anh trai xứng đáng có được, anh không phải dựa vào người khác để sống, cũng không phải sống dựa vào người khác. Anh đã nghĩ, khi anh nhận được tiền thưởng, anh cũng muốn mua cho em một căn, mặc dù với tính cách của em có thể sẽ không muốn, nhưng anh thật sự đã nghĩ như vậy.”
“Anh trai biết trước đây đã không chăm sóc tốt cho em, cho nên bây giờ anh muốn bù đắp cho em, em phải cho anh cơ hội này, Tiểu Hạc, chuyển đến đây đi, coi đây như nhà của mình, anh trai muốn chăm sóc cho em thật tốt được không?”
Giọng điệu của Mạc Lan Cát rất cảm động, nói đến đây, chính anh cũng cảm thấy xúc động, anh nói mà không thay đổi sắc mặt, nhưng thực sự trong lòng anh rất bất an!
Những lời nói đầy cảm động của anh trai đã chạm vào đáy trái tim của Mạc Lan Hạc, làm mũi cô cay cay, suýt chút nữa nước mắt tuôn trào! Anh trai sao lại có tình cảm gia đình sâu sắc như vậy, cô hối hận vì khi nãy đã nghi ngờ anh, đúng, cô là nên tin tưởng anh.
Và thế là, cô gái ngốc nghếch này cuối cùng cũng bị khuất phục bởi tình cảm gia đình, từ đó không còn chút nghi ngờ nào với anh trai nữa.
Nhưng cô sẽ không chuyển đến, vì gia đình ba người của anh trai đã hình thành một gia đình nhỏ, cô là em dâu tuyệt đối không thể xen vào, tối đa chỉ có thể lui tới thường xuyên hơn một chút.
Đối với cô mà nói, như vậy đã khiến cô vui sướng đến mức không thể tưởng tượng nổi, cuối cùng trong thành phố này cô cũng có người thân.
“Anh, xin lỗi, lúc nãy em không nên nói như vậy với anh, em tin tưởng anh---!” Mạc Lan Hạc vừa vui mừng vừa xấu hổ cúi đầu.
Mạc Lan Cát nghe thấy lời xin lỗi của em gái, trong lòng anh cảm thấy rối bời, những lời vừa rồi, thật giả lẫn lộn, chính anh cũng không phân biệt được.
Nhưng anh thật sự đã phá sản, Hạ Phu cũng thật sự đã cứu anh, và cho anh cơ hội tái khởi nghiệp, trong nửa năm qua, anh cũng đã tạo ra một số thành tích, nhưng những thành tích này, chắc chắn không tương xứng với những gì anh hiện có!
Anh biết, tất cả những gì anh có được bây giờ, dựa vào mối quan hệ của ba, còn lại hoàn toàn dựa vào em gái nhỏ này của anh.
Vì tình cảm mà Hạ Phu dành cho em gái anh, thật sự khiến anh cảm thấy không thể tin nổi.