Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cứ Gặp Anh Ấy Thì lại Ngốc - Chương 34

Cập nhật lúc: 2024-11-06 13:46:43
Lượt xem: 7

“Ờ, không sao đâu... anh... mẹ có biết chuyện này không?” – Mạc Lan Hạc ngây ngẩn hỏi.

“Ừ, biết rồi. Có lẽ mẹ cũng không muốn đối mặt với sự thật này...”

“Dù sao, khi ba còn sống, ông ấy cũng không chấp nhận bất kỳ ân tình nào từ nhà họ Hạ. Mẹ cũng đồng tình với quan điểm của cha, nên lần này Hạ Phu giúp đỡ anh, mặc dù mẹ rất biết ơn, nhưng cũng cảm thấy có lỗi với ba.”

“Vậy mẹ có nói gì không?” – Mạc Lan Hạc nghĩ đến việc mẹ không nói gì với cô, có lẽ là để không làm cô lo lắng.

Anh trai khẽ thở dài:

“Mẹ không nói gì nhiều, chỉ bảo anh phải làm việc chăm chỉ và nhanh chóng trả lại tiền cho người ta! Mẹ vẫn chưa biết anh đến thành phố Thanh Lạc, tối nay anh sẽ gọi điện cho mẹ.”

“Còn về căn nhà này, tạm thời hãy giữ bí mật đã. Nếu nói với mẹ thì sẽ chỉ làm mẹ thêm lo lắng. Sau này khi có cơ hội, anh sẽ từ từ giải thích cho mẹ hiểu!”

“Vậy... căn nhà này thực sự là do Hạ Phu tặng anh sao? Nếu chỉ để báo ơn, liệu hành động của anh ấy có quá hào phóng không?”

"......"

Mạc Lan Hạc nhìn vào anh trai, người đang ngập ngừng chưa nói hết câu, hình ảnh khuôn mặt lạc quan, tự tin của Hạ Phu không ngừng xuất hiện trong đầu cô.

Mặc dù cô không biết Hạ Phu hiện giờ ở đâu, cũng không biết anh đang làm nghề gì, nhưng nhìn vào cách anh hào phóng giúp đỡ anh trai cô, Hạ Phu chắc hẳn sự nghiệp đã rất thành công.

Đương nhiên, cô không ngạc nhiên về những thành tựu của Hạ Phu, bởi từ nhỏ cô đã biết rằng tương lai của anh ấy vô cùng rộng mở, và khi lớn lên nhất định anh ấy sẽ đạt được thành công lớn, nhất định sẽ có triển vọng sáng lạn!

Nhưng cô cũng biết rằng Hạ Phu là người rất quý trọng tài sản. Đối với những tài sản kiếm được một cách chính đáng, anh quý trọng hơn bất kỳ ai khác!

Vì vậy, ngay cả khi Hạ Phu có rất nhiều tiền, anh ấy cũng không bao giờ vô cớ tặng ai cả. Nếu có, thì người được tặng chỉ là những người đã đồng cam cộng khổ, sống c.h.ế.t có nhau cùng anh ấy.

Còn anh trai của cô, quan hệ với Hạ Phu chỉ là người quen xã giao, thậm chí có thể dùng từ "xa lạ" để miêu tả.

Nhưng bây giờ, không chỉ giúp anh trả nợ, mà căn nhà này cũng có vẻ là do Hạ Phu tặng.

Chắc chắn Hạ Phu đã tuân theo ý nguyện của ba mình, rằng bất kể lúc nào, nhà họ Hạ cũng không được quên ân nhân cứu mạng. Vì vậy, khi con cháu của ân nhân gặp khó khăn, nhà họ Hạ lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ!

Chỉ là, hành động hào phóng của Hạ Phu có phải là quá mức không? Mạc Lan Hạc nghĩ đến đây, không khỏi cảm thấy có chút nặng nề.

“Tiểu Hạc, cậu ấy giúp anh không chỉ vì ba, mà có lẽ còn vì lý do khác...” – Anh trai đột nhiên mở lời, nhưng lại ngập ngừng khiến Mạc Lan Hạc đang trầm ngâm, lập tức nhìn về phía anh.

"......"

“Bất kể là vì lý do gì, quan trọng nhất là giờ anh và cậu ấy đã là đối tác. Ít nhất trong nửa năm qua, anh vẫn luôn làm việc cùng cậu ấy, Thậm chí cùng hợp tác với cậu ấy để nộp đơn mua lại 3 quyền khai thác khoáng sản.Vậy nên, căn nhà này cũng coi như là phúc lợi mà anh đáng được hưởng!”

“Mỏ ư? Hạ Phu bây giờ đang làm việc trong ngành khai thác khoáng sản sao?” – Nghe đến khoáng sản, Mạc Lan Hạc ngay lập tức nghĩ đến khuôn mặt đen nhẻm của Hạ Phu. Anh ấy thực sự đi đào than sao?

“Đúng vậy, cậu ấy bây giờ đang ở vùng Bocaina thuộc châu Ma Phục( địa danh này không phải là một địa danh thực tế mà là một địa danh hư cấu hoặc biến thể trong văn học, tiểu thuyết). Nghe nói mấy năm trước cậu ấy đã khởi nghiệp từ khai thác than. Hiện tại, ở đó, cậu ấy đã sở hữu hàng chục quyền khai thác khoáng sản, dù không lớn, nhưng lợi nhuận khá cao.”

“Còn 3 quyền khai thác khoáng sản mà anh giúp cậu ấy xin, hai quyền là từ nguồn tài nguyên khoáng sản của thành phố nhỏ của chúng ta, và một quyền nữa là anh đã đến bocaina để cùng cậu ấy trực tiếp mua lại. Quyền đó lại nằm ở vùng giàu khoáng sản.”

“Hơn nữa, trong quá trình khai thác khác của cậu ấy, anh cũng góp công không nhỏ. Từ vận chuyển, nâng cấp, thông gió đến thoát nước, hầu như anh đều tham gia vào các khâu quan trọng.”

“Dù sao thì, thành phố nhỏ của chúng ta có nguồn tài nguyên khoáng sản phong phú, trước đây anh cũng đã từng làm việc ở hầm than mỏ, nên anh có hiểu biết nhất định về ngành khai thác than,mỏ! Chỉ tiếc là anh không đủ vốn, nếu không anh cũng có thể theo đuổi ngành này...”

Anh trai nói với vẻ đầy hào hứng, thực ra chỉ muốn nói với em gái rằng, anh không hề nhận không thứ gì của người khác, anh cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cu-gap-anh-ay-thi-lai-ngoc/chuong-34.html.]

Mạc Lan Hạc lắng nghe những “chiến công” của anh trai, nhưng tâm trí cô lại trôi dạt đến một nơi khác, đó là châu Ma Phục. Cô biết rằng nơi đó đầy rẫy chiến loạn và bạo động. Cô không hiểu vì sao Hạ Phu lại ở đó!

“Anh, sao anh ấy lại ở một nơi nguy hiểm như vậy?” – Mạc Lan Hạc lo lắng hỏi, thân mình không tự chủ nghiêng về phía trước.

“Em gái, yên tâm đi, dù nơi đó có hỗn loạn, nhưng không ảnh hưởng đến cậu ấy đâu. Các tài nguyên khoáng sản của cậu ấy chủ yếu nằm ở phía tây bắc của Bocaina, khu vực đó tình hình an ninh chính trị vẫn ổn định.”

“Hơn nữa, các khoáng sản cậu ấy vận chuyển ra bên ngoài đều tránh xa những khu vực có khả năng xảy ra xung đột, nên em không cần lo lắng. Cậu ấy rất cảnh giác, công tác phòng vệ cũng rất tốt.”

“Huống chi, với kỹ năng của cậu ấy, ngay cả khi rơi vào tình huống nguy hiểm, cậu ấy cũng có thể hóa giải. Ở đó, không mấy ai có thể là đối thủ của cậu ấy!”

Mạc Lan Cát thấy em gái lo lắng, lòng cũng thấy vui mừng. Xem ra em gái vẫn rất quan tâm đến người kia.

"Không sao là tốt rồi!" – Mạc Lan Hạc thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, cô khẽ nghi ngờ:

“Anh, anh ấy đã giúp anh trả bao nhiêu nợ? Nếu có thể, chúng ta hãy lập một kế hoạch trả nợ, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau trả góp lại cho anh ấy..."

"Dù lương của em hiện không cao, nhưng ít nhất em cũng có thể đóng góp chút ít."

Lời nói của cô làm anh trai chấn động. Anh không ngờ rằng cô em gái nhỏ bé của mình lại có thể nói những lời này, khiến anh - người làm anh trai - cảm thấy vô cùng hổ thẹn!

Anh hít một hơi thật sâu, cảm thấy có điều gì đó đang đè nặng trong lòng mình. Anh chưa bao giờ quan tâm đến em gái, giờ đây sao có thể để cô phải gánh nặng thay mình. Anh khẽ mỉm cười từ tận đáy lòng: “Em gái, cảm ơn em!”

Chưa đợi Mạc Lan Hạc trả lời, anh trai đã tiếp tục nói:

“Em gái, thật ra khoản nợ của anh chẳng là gì trong mắt Hạ Phu, đó chỉ là hạt cát giữa biển cả. Nhưng cậu ấy thực sự đã giúp anh vào lúc anh khó khăn nhất, vì vậy trong nửa năm qua, anh luôn tận tâm tận lực làm việc cho cậu ấy mà không hề oán trách.”

“Bây giờ, anh đã trả hết nợ cho cậu ấy, nên em không cần lo lắng về chuyện nợ nần nữa. Mặc dù đã trả hết nợ, nhưng ân tình của cậu ấy, anh sẽ luôn ghi nhớ.”

Mạc Lan Hạc không thể tin được. Trong ý thức của cô, khi phá sản thì chắc chắn số nợ sẽ không nhỏ. Vậy mà chỉ trong nửa năm, anh trai đã trả hết nợ, điều đó có vẻ như rất khó tin.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Nhưng nhìn thấy vẻ nghiêm túc trên gương mặt của anh trai, cô cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Nhìn thấy vẻ mặt đầy ngưỡng mộ của anh trai đối với Hạ Phu, cô không tự chủ được mà muốn hỏi vài câu:

“Anh, hai người bắt đầu liên lạc từ khi nào? Em nhớ trước đây hai người không quen biết nhau, huống hồ gì anh ấy chỉ đến nhà chúng ta có hai lần, mà lần thứ hai thì anh không có ở trong làng!”

Thực ra, Mạc Lan Hạc cũng muốn gặp Hạ Phu, nhưng giữa họ không có bất kỳ thông tin liên lạc nào. Nhớ lại lần cuối cùng họ gặp nhau, cô mới 15 tuổi, còn Hạ Phu 18 tuổi, cả hai đều đang trong thời gian học tập.

Hơn nữa, lúc đó cô cũng không thường xuyên sử dụng điện thoại, nên cả hai cũng không có cách nào để giữ liên lạc.

Dù rằng trước khi ba qua đời, ông vẫn giữ liên lạc với chú Hạ, nhưng đó là tình bạn chiến hữu giữa ba và chú Hạ, cộng với mối quan hệ khá xa cách giữa cô và ba, nên cô cũng không chủ động hỏi ông ấy về bất kỳ thông tin nào liên quan đến nhà họ Hạ.

Suốt bao nhiêu năm, cô không nhận được tin tức gì từ Hạ Phu và cũng không cảm thấy mất mát gì, chỉ thỉnh thoảng trong đầu lại hiện lên hình ảnh của anh, vì chàng trai kiên cường ấy đã mang lại cho cô một chút ánh sáng trong tâm hồn u ám của mình.

“Em gái, thực ra Hạ Phu đã đến làng một lần nữa, là trong tang lễ của ba—” Mạc Lan Cát lại châm một điếu thuốc, khói bay lên làm cho khuôn mặt của anh trở nên mờ mịt.

“Anh ấy đã đến—?” Mạc Lan Hạc ngạc nhiên.

“Ừ, cậu ấy thật sự đã đến, chỉ có điều lúc đó em quá buồn bã, nên không chú ý đến bất kỳ ai xung quanh! Chính trong khoảng thời gian đó, anh và cậu ấy đã để lại thông tin liên lạc cho nhau!”

“Nhưng suốt mấy năm qua, anh cũng không liên lạc nhiều với cậu ấy, chỉ trong những ngày anh nợ nần chồng chất, vì thực sự không còn cách nào khác, nên đã cầu cứu bừa bãi—”

“Lúc đó, ngoài gia đình ra, anh đã gọi hầu như tất cả các số liên lạc trong điện thoại, hy vọng có ai đó có thể giúp mình, kết quả là cậu ấy cũng nhận cuộc gọi của anh.”

Đó cũng là lần đầu tiên anh liên lạc với cậu ấy kể từ khi ba qua đời. Anh cũng không nghĩ rằng cậu ấy có thể giúp anh,bởi vì cậu ấy cũng chỉ mới ra trường được vài năm, anh thậm chí còn tưởng cậu ấy đã thay đổi thông tin liên lạc!"

Loading...