Cứ Gặp Anh Ấy Thì lại Ngốc - Chương 33
Cập nhật lúc: 2024-11-06 13:37:45
Lượt xem: 5
Anh trai nói đến đây, bất lực cười khổ một cái. Anh cảm thấy tất cả những chuyện này giống như ông trời đang trêu đùa anh. Đã nhiều năm không xuất hiện vụ sạt lở nào, vậy mà lại xảy ra ngay trên người anh.
Trước đây dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, anh cũng có thể nghiến răng vượt qua, nhưng trước thảm họa của thiên tai, anh thật sự bất lực.
Mạc Lan Hạc nghe được tin tức này, lại nhìn thấy dáng vẻ cười gượng của anh trai, cô không chỉ kinh ngạc mà còn thấy đau lòng nhiều hơn!
Một sự kiện nặng nề như vậy, chắc hẳn lúc đó trên mạng cũng có tin tức, nhưng cô lại ít khi chú ý đến những tin tức loại này, mà anh trai cũng chưa bao giờ nhắc đến với cô.
Có lẽ anh nghĩ nhắc đến cũng vô ích, chỉ làm thêm một người đau lòng mà thôi, mặc dù cô không muốn đứng ngoài cuộc.
"Vậy, sau đó thì sao?" Mạc Lan Hạc cố gắng giữ bình tĩnh, theo bản năng nhìn về ngôi nhà này.
Cô đã nhận ra rằng anh đã vượt qua giai đoạn khủng hoảng, chỉ là khi nhắc đến ký ức đau thương ấy, anh vừa rồi không thể kiềm chế được cảm xúc mà thôi.
Quả nhiên, chỉ thấy anh thở ra một hơi dài, rồi trực tiếp nói: "Tiểu Hạc, em có muốn biết ai đã giúp anh không?"
"Ai vậy?" Mạc Lan Hạc buột miệng hỏi, trong mắt đầy nghi ngờ, nghe giọng nói đột nhiên thoải mái của anh trai, cô cảm thấy người giúp anh có vẻ là một kẻ ngốc nào đó.
"Chính là chồng của em!" Một câu nói buột miệng của anh trai khiến Mạc Lan Hạc suýt nữa trừng mắt vì sốc.
"Anh, anh nói gì? Anh, anh bán em rồi sao?" Cô bật dậy, không tin vào tai mình.
Anh biết mình vừa lỡ lời, theo bản năng đưa tay che miệng lại.
Anh hoảng loạn đứng dậy, lau mồ hôi trên trán, vội vàng bước đến bên em gái, vội vàng xin lỗi:
"Em gái, là anh nói năng không suy nghĩ, nhất thời nói sai, không phải chồng của em, là Phu Húc---(gần âm với từ phu quân(chồng)), ai chà, em bảo cậu ta sao lại có cái tên kỳ lạ này, em ngồi xuống, ngồi xuống đã..."
Mạc Lan Hạc bị ép ngồi xuống, nhưng cô vẫn chăm chú nhìn vào khuôn mặt của anh trai, sợ bỏ lỡ từng chi tiết trên gương mặt anh.
Cô thật sự lo lắng rằng anh mình sẽ liều lĩnh làm điều gì đó sai lầm.
Nhìn khuôn mặt có phần đáng ghét của anh trai, cô càng cảm thấy anh vừa rồi không phải là nói lỡ miệng.
"Anh, rốt cuộc là ai?" Cô giận dữ nói, chưa bao giờ tranh cãi với anh trai như thế này suốt những năm qua.
Bỗng nhiên cô cảm thấy đây mới chính là cảm giác anh em thực sự.
Dù trong lúc sợ hãi, cô cũng muốn trân trọng khoảnh khắc này.
"Đó, là Hạ Phu Húc. Họ của cậu ta đồng âm với chữ 'Hạc' trong tên em, và cậu ta tên là Phu Húc. Em bảo tại sao cậu ta lại có tên như vậy. Anh nhớ lúc nhỏ cậu ta tên là Hạ Phu, không biết tại sao sau này lại thêm chữ Húc---"
"Vậy nên, vừa rồi là anh nhất thời lỡ lời, em gái, em đừng nghĩ nhiều!"
Mạc Lan Cát ngồi bên cạnh em gái, trông có vẻ đang cố gắng cứu vãn tình hình.
Hiện tại anh không thể để em gái có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, vì Hạ Phu Húc giờ đây chính là thần tài của anh, có khả năng sau này sẽ trở thành em rể của anh ta.
Với tư cách là anh rể tương lai, anh rất hài lòng với Hạ Phu Húc. Đó là một người sẵn sàng cho anh một tỷ chỉ bằng một cái vẫy tay!
Vì vị thần tài này, anh thậm chí đã bỏ qua cả lòng tự trọng, sẵn sàng đóng vai trò người liên lạc, và tất nhiên, cả vai trò mai mối nữa.
Trong lòng anh thầm nghĩ : Anh không phải bán em gái, chỉ là tạo cầu nối, dẫn dắt thôi, thành hay không thì không liên quan đến anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cu-gap-anh-ay-thi-lai-ngoc/chuong-33.html.]
Đây là lần lựa chọn mất đạo đức nhất của anh từ trước đến nay, nhưng anh cũng thật sự lực bất tòng tâm, vì anh đang nợ một đống tiền.
Tuy nhiên, anh tuyệt đối không bao giờ làm hại em gái của mình, hơn nữa, anh thật sự cảm thấy em gái và Hạ Phu Húc là một đôi trời sinh.
"Anh, anh nói Hạ Phu? Con trai của chú Hạ? Chính anh ta đã giúp anh?" Mạc Lan Hạc mở to mắt nhìn anh trai, có vẻ nóng lòng muốn biết sự thật.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Ừ, là cậu ta. Em còn nhớ không? Anh biết em không quên cậu ta đâu. Lúc nhỏ, cậu ta theo đơn vị đến nhà mình, lúc đó cậu ta thích chơi với em nhất---"
"Nhưng giờ tên cậu ta là Hạ Phu Húc, anh cũng không biết tại sao anh ta lại thêm chữ 'Húc'---"
Anh trai nói đến đây chợt dừng lại, anh định nói có lẽ chữ đó là vì em gái mà thêm vào, nhưng nghĩ lại, anh không nên vội vàng, cần để em gái có thời gian suy nghĩ.
Mạc Lan Hạc nghe anh trai nói vậy, trong đầu vô tình hiện ra hình ảnh một chàng trai da đen, thời gian như quay trở lại năm cô 10 tuổi.
Năm cô 10 tuổi, vị sĩ quan uy nghiêm đến nhà cô chính là chú Hạ.
Chú Hạ là đồng đội của cha, theo lời chú kể, cha cô là ân nhân cứu mạng của chú. Nếu không có cha cô đỡ viên đạn cho chú, mạng sống của chú đã sớm không còn.
Vì thế, suốt đời chú luôn biết ơn cha cô, nhưng cha cô lại không bao giờ để ý chuyện này, vì đối với cha cô, việc chiến đấu, ai xông lên trước, ai bị thương là chuyện bình thường.
Cha cô chưa bao giờ nhắc đến việc này, nhưng chú Hạ luôn khắc ghi trong lòng, thậm chí còn đưa binh lính của mình đến thăm cha cô. Đó là lần đầu tiên con trai chú, Hạ Phu, cũng đi theo.
Hạ Phu lớn hơn Mạc Lan Hạc ba tuổi, khỏe mạnh và da ngăm đen, nhưng đó không phải màu da tự nhiên của anh ta mà do anh ta sống lâu ngày ở biên giới cùng cha mình, nên bị cháy nắng.
Dù lần đó cha con chú Hạ chỉ ở trong làng một, hai ngày, nhưng Hạ Phu và Mạc Lan Hạc đã chơi với nhau rất vui vẻ.
Anh ta thậm chí còn kể cho cô nghe biệt danh của mình, rằng vì anh ta đen, và thường dẫn đầu một nhóm trẻ con chơi đùa trên đảo, nên biệt danh của anh ta là "Thám Trưởng" (Thủ lĩnh Than).
Anh ta còn thích Mạc Lan Hạc gọi mình như vậy, vì điều đó đại diện cho sự thân thiết giữa họ.
Mạc Lan Hạc cũng rất thích ở bên cạnh anh ta, vì Hạ Phu có một sự tự tin và kiên định mà cô luôn ngưỡng mộ.
Chàng trai này có thể sống vui vẻ trên một hòn đảo hẻo lánh, trong môi trường khắc nghiệt, và thậm chí nơi toàn cát bụi, gió bão như là "thuốc" làm sạch cuộc sống.
Anh ta chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống ở biên giới là tồi tệ, và không phải anh ta tự an ủi bản thân, mà là thật sự vui vẻ, thật sự lạc quan yêu đời!
Mức độ lạc quan của chàng trai này khiến Mạc Lan Hạc cảm thấy mình có chút thua kém. Khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng cuộc sống của mình cũng không tệ đến vậy, và cô càng không có lý do gì để trách móc số phận.
Phải nói rằng, sự xuất hiện của Hạ Phu thực sự đã mang đến cho cuộc sống của cô một luồng sinh khí tiếp thêm sức mạnh làm tươi sáng cuộc sống của cô và xóa tan đi sự u ám trước đó.
Vài năm sau đó anh ta không xuất hiện trong cuộc đời cô nữa, nhưng cô vẫn trân trọng tình bạn ngắn ngủi ấy.
Cho đến mùa hè năm cô 15 tuổi, Hạ Phu và ba mẹ anh ta lại một lần nữa đến thăm làng Mạc Vu.
Gia đình họ đã ở lại trong làng vài ngày, lúc đó Hạ Phu đã 18 tuổi, đã trở thành một chàng trai cao ráo, đẹp trai, làn da màu đồng rắn chắc, có lẽ là do học tập ở xa.
Còn Mạc Lan Hạc cũng đã trưởng thành, trở thành một thiếu nữ duyên dáng với đôi mắt sáng, răng trắng và vẻ đẹp thanh thoát.
Hai người dù đã lâu không gặp nhưng không hề có chút ngượng ngùng, mà ngược lại, chỉ cần nhìn nhau cười là tình bạn giữa họ lại càng thân hơn.
Trong lúc nói chuyện, Hạ Phu vẫn thích cách cô gọi anh là "Thám Trưởng", nhưng chỉ cô mới có quyền gọi anh như vậy, người khác thì không.
"Tiểu Hạc, em không sao chứ?" Anh trai vẫy tay trước mặt cô, làm cô bừng tỉnh trở về hiện thực.