Cứ Gặp Anh Ấy Thì lại Ngốc - Chương 19
Cập nhật lúc: 2024-10-26 14:14:33
Lượt xem: 13
Chú Lâm năm nay hơn 50 tuổi, là Trưởng phòng Tổng hợp của câu lạc bộ Quân Duyệt , mọi người thường gọi ông ấy là Trưởng phòng Lâm. Mạc Lan Hạc quen biết Trưởng phòng Lâm cũng là nhờ vào hội họa.
Vì nhân vật mà Trưởng phòng Lâm yêu thích nhất chính là bậc thầy hài kịch- ông Trác.
Ông ấy từng nhìn thấy một bức tranh tường rất có giá trị nghệ thuật về bậc thầy này tại một nhà hát.
Bức tranh không chỉ mang đậm cá tính mà còn có màu sắc tươi sáng, như thể tất cả các tình tiết của câu chuyện đều được cô đọng lại trong đó. Trước đây, ông ấy đã từng xem qua không ít tác phẩm tương tự, nhưng đó là bức tranh duy nhất khiến ông ấy cảm thấy như một kiệt tác tuyệt mỹ , khiến tâm trạng ông ấy trở nên vui vẻ và thư thái.
Lúc đó, ông ấy quyết định trong văn phòng của mình cũng sẽ phải có một bức tranh tường về hình ảnh của bậc thầy này để bày tỏ sự yêu thích của mình.
Thế là, ông ấy đã hỏi thăm nhà hát xem ai là người vẽ bức tranh đó.
Cứ như vậy, Mạc Lan Hạc xuất hiện trước mặt trưởng phòng Lâm, vì bức tranh tường ở nhà hát đó chính là tác phẩm của Mạc Lan Hạc.
Khi lần đầu gặp Mạc Lan Hạc, Trưởng phòng Lâm đã dùng ánh mắt đầy hoài nghi để đánh giá cô từ đầu đến chân.
Ông ấy không thể ngờ rằng tác phẩm tuyệt diệu kia lại do một cô gái trẻ vẽ ra, và còn là một cô gái xinh đẹp, trong sáng như vậy.
Điều này khiến ông ấy cảm thấy khó tin.
Trong mắt ông ấy, phần lớn những cô gái đẹp đều chỉ là bình hoa, chỉ đẹp bề ngoài mà không có tài năng gì! Tuy nhiên, vì người bên nhà hát đã giới thiệu cô tới, nên ông ấy tạm thời tin tưởng cô một lần.
Thế là, ông ấy giao văn phòng cùng với bản thiết kế ý tưởng cho Mạc Lan Hạc.
Sau mấy ngày đêm miệt mài, khi bức tranh tường hoàn thành, Trưởng phòng Lâm cuối cùng cũng phải thừa nhận rằng cô gái nhỏ này quả thật có tài năng phi thường.
Tay nghề vẽ của cô thật xuất sắc, các nhân vật được vẽ sống động, chân thực đến mức hoàn hảo, thậm chí còn vượt xa những gì ông ấy mong đợi!
Điều này khiến Trưởng phòng Lâm vô cùng ngạc nhiên và vui mừng.
Cô gái nhỏ này lập tức trở thành một viên ngọc sáng trong mắt ông. Thậm chí, ông ấy còn nhiệt tình bảo cô gọi ông ấy là chú Lâm, xem cô như con gái của mình, điều này khiến Mạc Lan Hạc có chút ngỡ ngàng.
Kể từ đó, chú Lâm đã không ít lần giới thiệu đơn hàng cho cô, dần dần mối quan hệ giữa hai người ngày càng trở nên thân thiết.
Vì vậy, lần này khi câu lạc bộ cần cải tạo, chú Lâm đương nhiên nghĩ ngay đến cô đầu tiên. Tuy nhiên, sức của Mạc Lan Hạc có hạn, nên chú Lâm chỉ giao cho cô một số khu vực quan trọng nhỏ, mục đích chính là để tác phẩm của cô đóng vai trò như điểm nhấn, ông ấy tin rằng cô có khả năng làm điều đó.
Lúc này, Mạc Lan Hạc đã được nhân viên phụ trách dẫn vào một phòng VIP chơi bi-a trên tầng hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cu-gap-anh-ay-thi-lai-ngoc/chuong-19.html.]
Vừa bước vào phòng, cô đã nhìn thấy những chiếc bàn bi-a thanh lịch và tinh xảo hiện lên trước mắt. Những quả bi nhiều màu sắc và mặt bàn xanh lục phản chiếu dưới ánh sáng, trông giống như những tác phẩm nghệ thuật, khiến người ta không thể không muốn chạm vào.
Lúc này, mấy nhân viên phục vụ quầy bar đang tán gẫu liền quay trở lại công việc khi thấy người đến, nhưng khi nhận ra đó không phải là khách mà chỉ là người đến làm việc, họ lại tiếp tục thì thầm to nhỏ với nhau.
Mạc Lan Hạc liếc nhìn họ một cái rồi khẽ bĩu môi, nhưng những việc này không liên quan đến cô, cô chỉ đến đây để làm việc.
Cô đang định xem bức tường nào cần cải tạo thì đằng sau vang lên một giọng nam có chút hài hước:
“Tiểu Mạc, cháu đến rồi à! Chú biết ngay là cháu rất đúng giờ, sao không đến văn phòng của chú ngồi một lát? Vừa đến đã vội vào làm việc rồi à?” Giọng nói đùa giỡn vang lên sau lưng, khiến người nghe cảm thấy ấm áp như lời quan tâm của trưởng bối.
Mạc Lan Hạc vội vàng quay lại, liền thấy chú Lâm trong bộ trang phục công sở gọn gàng.
Mắt ông ấy không to, lông mày lại hình chữ bát, đặc biệt khi cười lại mang đến cảm giác thân thiện một cách kỳ lạ. Sự xuất hiện của chú Lâm ngay lập tức khiến tinh thần các nhân viên quầy bar trở nên phấn chấn hơn.
Thấy chú Lâm, Mộ Lan Hạc mỉm cười nói: “Chú Lâm, cháu vừa ghé qua văn phòng nhưng không thấy chú ở đó, nên cháu tranh thủ đến xem hiện trường trước. Thời gian là vàng bạc, chú xem cháu phụ trách bức tường nào đây?” Mạc Lan Hạc muốn nhanh chóng bắt tay vào công việc để không làm chậm tiến độ.
“Được, chú thích nhất là tính cách nhanh nhẹn ở cháu, làm việc dứt khoát, nói làm là làm, không trì hoãn! Nhưng trước hết, ký vào đây đã.” Chú Lâm nói rồi lấy ra một bản hợp đồng, đi về phía quầy bar, chờ cô đến ký.
Mạc Lan Hạc mỉm cười, bước tới xem sơ qua hợp đồng rồi ký ngay. Cô biết đây là hợp đồng trước khi vẽ, đảm bảo quyền lợi của cô, để đảm bảo bên kia không chậm trả tiền công.
Đây cũng là một trong những lý do cô rất tôn trọng chú Lâm, ông ấy là người công tư phân minh.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
“Tiểu Mạc, đến đây, uống chút gì đi nào—” Chú Lâm nói rồi bước đến tủ rượu bên cạnh, định rót rượu vang.
“Chú Lâm, không cần đâu, cháu buổi sáng thường không ăn uống gì nhiều! Chú cứ nói rõ công việc để cháu bắt tay làm luôn nhé!” Mạc Lan Hạc vội vàng từ chối lời mời của chú Lâm.
Thực ra những năm làm việc bán thời gian đã giúp cô hình thành thói quen từ chối những đồ uống mà nhà tuyển dụng mời. Nếu giữa chừng khát, cô chỉ uống nước mang theo trong ba lô.
À, thật ra cô cũng không muốn cẩn trọng quá, nhưng phần lớn công việc làm thêm của cô là hoàn thành trong nhà, một số lại là ở những nơi giải trí, mà mỗi lần cô đều đi một mình. Vì vậy, để đảm bảo an toàn, cô vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Tuy nhiên, cô và chú Lâm đã quen biết không phải một sớm một chiều, lại thêm ở đây có nhiều người, cô biết chú Lâm sẽ không có ý đồ xấu, nhưng thật sự sáng sớm cô không có khẩu vị gì.
Chú Lâm thấy cô từ chối một cách dứt khoát cũng không ép nữa, ông biết cô gái này có ý thức tự bảo vệ rất mạnh, nghĩ đến điều đó, ông ấy lại càng yêu mến cô hơn. Ông ấy khẽ nhướn mày, đặt ly rượu xuống, mỉm cười nói: “Được rồi, chúng ta đều không uống, nào Tiểu Mạc, đến đây nhìn thử nhé!”
Chú Lâm nói rồi dẫn cô đến bên cạnh chiếc bàn bi-a ở giữa, chỉ vào một bức tường lồi ra không xa và nói: “Tiểu Mạc, cháu xem, từ chỗ này nhìn qua, vừa khéo đối diện với bức tường hẹp đó, nhiệm vụ của cháu chính là nó!”
Mạc Lan Hạc đứng bên cạnh bàn bi-a, theo hướng chỉ của chú Lâm mà nhìn, liền thấy một bức tường trắng hơi lồi ra, ước chừng cao hơn 4 mét, nhưng bề ngang chỉ khoảng 50 cm, tương đương với chiều rộng vai của một người trưởng thành. Nhìn sang hai bên, những bức tường xung quanh đều đã được trang trí hoàn tất, chỉ có khối tường lồi này là trống trải, chưa có gì trang trí.
Phải chăng bức tường hơi lồi này được để riêng cho cô? Mong đợi của chú Lâm đối với cô cũng quá lớn rồi. Vì bức tường này lại nằm ngay vị trí trung tâm của phòng bi-a. Mặc dù trong không gian rộng lớn, nó không quá nổi bật, nhưng ở giữa phòng bi-a, đặc biệt là ở vị trí của bàn bi-a ở hàng trong, bức tường này lại càng trở nên nổi bật rõ ràng, đúng là có chút như điểm nhấn.