Cứ Gặp Anh Ấy Thì lại Ngốc - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-10-26 13:57:26
Lượt xem: 18
Đúng lúc cô đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên chiếc điện thoại trên bàn reo lên. Mộ Lan Hạc giật mình thoát khỏi dòng suy tưởng, đồng thời nét mặt có chút khó chịu, cô đưa tay nhấc điện thoại trả lời, giọng có chút bực tức:
"Bảo Cận Nam, tuần này anh đã gọi mấy lần rồi, sao lại gọi nữa?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Lan Hạc phồng lên, dường như đang chất vấn, vì cuộc gọi này thực sự không đúng lúc chút nào, cô vừa mới đang mơ màng về tương lai mà---
"Tiểu Hạc, mấy ngày nay em không khỏe, sao anh có thể yên tâm được chứ! Em đã uống nước gừng chưa?" Bảo Cận Nam ở đầu dây bên kia dịu dàng hỏi han.
"Ừ, em uống rồi! Em không sao nữa, bệnh cũ thôi, anh không cần lo lắng---" Mạc Lan Hạc cảm thấy ấm lòng trước sự quan tâm của anh, nhưng thực sự cô không muốn thảo luận về chủ đề này qua điện thoại. Nếu không phải hôm qua lúc kỳ kinh nguyệt đến khiến cô đau đến không chịu nổi, đúng lúc anh gọi điện, cô lỡ miệng nói ra, thì anh ta đã không biết về tình trạng này của cô.
"Bệnh cũ? Em còn tự hào về nó sao? Bệnh cũ này không xem thường được đâu, trước mắt em cứ dùng tạm phương pháp uống trà gừng đi! Nếu ở đây không có gì đặc biệt, anh dự tính tháng này sẽ về nước. Khi đó, anh sẽ dùng Đông y để giúp em điều trị thật tốt!"
"Anh, anh còn biết cả về phụ khoa nữa sao..." Mộ Lan Hạc khẽ chạm vào mũi, cảm thấy khó tin, đồng thời hai má cũng hơi ửng đỏ.
"Em xem thường anh à? Anh là bác sĩ đa năng đấy! Tiểu Hạc..." Giọng anh hơi trầm xuống.
"Ừm? Sao vậy?" Mộ Lan Hạc không nghĩ ngợi gì, rất tự nhiên hỏi lại, như đang trò chuyện với một người bạn tốt, đồng thời cô lại cầm cốc trà gừng còn hơn nửa trên bàn, lúc này đã không còn nóng nữa, cô nhấp một ngụm, đang nuốt thì nghe thấy giọng nói đầy tình cảm từ đầu dây bên kia:
"Tiểu Hạc, khi anh về nước, em đồng ý làm bạn gái anh nhé..." Anh chưa nói hết, thì đầu dây bên này vang lên tiếng ho dữ dội.
"Khụ, khụ..." Mạc Lan Hạc nghe xong những lời đó, suýt bị nghẹn nước trà.
"Tiểu Hạc, em, em không sao chứ? Em làm gì vậy? Đừng dọa anh..."
"Không, không có gì, bị sặc thôi..." Khuôn mặt cô đỏ bừng, thực sự bị nghẹn, đây là lần đầu tiên cô bị nghẹn bởi trà.
Thực ra cô không chỉ một lần nghe anh thổ lộ, khi hai người mới quen, anh đã tỏ tình.
Lúc đó, cô thẳng thừng từ chối, nửa năm trước anh lại thổ lộ lần nữa, lần ấy cô giả vờ chuyển chủ đề, không từ chối cũng không chấp nhận, vì cô không biết đó có phải là cảm giác yêu đương hay không, vì trong lòng không có chút xao động nào cả.
Hôm nay là lần thứ ba, cô nên trả lời thế nào đây? Cô đã xem anh là một người bạn tốt, không muốn làm tổn thương anh, cũng không muốn anh buồn, càng không muốn mất đi người bạn này!
Cô có nên chấp nhận anh không, nhưng tại sao khi nghe anh thổ lộ, trong lòng lại không có chút xúc động nào cả, chỉ có cảm giác lo lắng, lo lắng vì sợ mất đi người bạn này thôi---
"Tiểu Hạc, em đỡ chưa?" Giọng nói lo lắng của anh đột nhiên vang lên, khiến Mạc Lan Hạc giật mình.
"Ừ, không sao rồi... Bảo Cận Nam, chúng ta, chúng ta chỉ làm bạn không được sao?" Cô khẽ cắn môi, thử thăm dò hỏi.
"Không được, vì anh thích em, thích đến tận xương tủy, Tiểu Hạc... Em đừng vội trả lời, đợi anh về rồi hãy nói trước mặt anh, ngoan, bây giờ nghỉ ngơi đi!"
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Mạc Lan Hạc nhìn vào nhật ký cuộc gọi trên điện thoại, ngẩn người vài giây!
Cô nghĩ rằng mình nên đi gặp bác sĩ tâm lý, bởi vì Bảo Cận Nam là một người đàn ông xuất sắc như vậy, bất kỳ cô gái nào cũng sẽ tranh giành để được ở bên anh, nhưng tại sao cô lại luôn vô cảm, liệu có phải cô thực sự có vấn đề không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cu-gap-anh-ay-thi-lai-ngoc/chuong-18.html.]
Hai tay cô ôm lấy đầu, không muốn suy nghĩ nhiều, bởi càng nghĩ càng đau đầu.
Ánh mắt cô thoáng liếc qua chiếc áo sơ mi trắng bên cạnh, họa tiết nổi bật trên đó khiến đôi mắt cô dần thư giãn.
Sáng hôm sau, Mạc Lan Hạc rửa mặt qua loa, liếc nhìn hai chiếc vòng tay trên bàn, rồi bỏ chúng vào trong túi xách!
Hai chiếc vòng tay này, một là chuỗi trầm hương mà Bảo Cận Nam tặng cô, một là vòng dây đan bảo vệ của cô, vì công việc hôm nay phải tiếp xúc với sơn màu, để tránh làm bẩn chúng, cô quyết định không đeo.
Cô lấy từ tủ quần áo ra một chiếc áo sơ mi cổ bẻ màu be, kết hợp với một chiếc quần âu màu tối và một đôi giày đế bằng. Sau khi mặc xong, cô trông thật tự nhiên và tươi tắn.
Cuối cùng, cô buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, chỉ thoa một chút kem dưỡng ẩm lên mặt, khoác lên mình một chiếc áo khoác có mũ màu kaki, đeo túi xách lên,không trang điểm mà cứ thế ra ngoài.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Quần áo làm việc và dụng cụ vẽ đã được chú Lâm chuẩn bị đầy đủ cho cô, chỉ cần cô đến là xong.
Sáu giờ rưỡi, cô đã đến nơi làm thêm, đây là giờ hẹn mà cô và chú Lâm đã thỏa thuận. Ý chú Lâm là tốt nhất nên hoàn thành công việc vẽ vào ban ngày để không ảnh hưởng đến thời gian mở cửa buổi tối.
Bởi vì nơi cô đang đứng là một câu lạc bộ giái trí và kinh doanh cao cấp tên Quân Duyệt. Dù câu lạc bộ này mở cửa 24/7, nhưng ban ngày thường không đông khách, hầu hết thời gian nhộn nhịp đều về đêm.
Câu lạc bộ Quân Duyệt nằm trên con phố Lạc Lê, khu vực sầm uất nhất của thành phố Thanh Lạc.
Bên trái nối liền với trạm tàu điện ngầm và các khu vực kinh doanh lớn nhỏ, bên phải là khu mua sắm sầm uất. Có thể nói vị trí địa lý vô cùng thuận lợi, hơn nữa diện tích cũng rất rộng, là một khu bao gồm nhà hàng, giải trí, phòng khách và khu tập thể dục. Đây không chỉ là nơi lui tới thường xuyên của giới doanh nhân mà còn là địa điểm tụ tập của giới thượng lưu.
Tập đoàn Giang Thị là cổ đông lớn nhất của câu lạc bộ Quân Duyệt, có thể nói nơi này là một phần của tập đoàn. Bởi vì tổng giám đốc Giang Mộ Hàn của Giang Thị mới nhậm chức không lâu, và cũng mới về nước chưa lâu, nên mọi người chưa biết nhiều về anh.
Chỉ biết rằng vị tổng giám đốc này đặc biệt yêu thích những thứ thanh tao nhã nhặn, nên câu lạc bộ đã quyết định cải tạo một số khu vực để phù hợp với sở thích của tổng giám đốc mới.
Ban đầu, câu lạc bộ dự định tạm ngưng hoạt động vài ngày để sửa chữa, nhưng vị tổng giám đốc mới này gần như đêm nào cũng đến, có lẽ do mới nhậm chức nên anh cần phải gặp gỡ nhiều khách hàng---
Vì vậy, chỉ có thể tranh thủ lúc ban ngày khi ít khách hơn, để sửa chữa từng phần, không làm ảnh hưởng đến việc đón tiếp vị đại boss vào buổi tối.
Mạc Lan Hạc hôm nay đến để thực hiện việc sửa chữa, cô phụ trách một hạng mục trong việc vẽ tranh lên tường.
Thông thường, những công việc như thế này cần vài người hợp tác để hoàn thành, như vậy sẽ không làm chậm tiến độ. Nhưng cô lại thích tự mình hoàn thành một tác phẩm, ban đầu là vì muốn kiếm thêm tiền, nhưng giờ đã dần quen với việc làm một mình.
Dù cô làm một mình, nhưng nhờ những năm tháng không ngừng rèn luyện, trình độ hội họa của cô đã đạt trình độ rất cao. Những tác phẩm dưới tay cô có thể vừa mạnh mẽ, vừa uyển chuyển mềm mại.
'Nhanh chóng, chính xác và tinh tế' là những gì thể hiện khả năng vẽ của cô, ví dụ một bức tranh mà ba người có thể hoàn thành trong một ngày, thì một mình cô có thể hoàn thành xuất sắc chỉ trong nửa ngày!
Hơn nữa, vì nền tảng mỹ thuật của cô rất vững, nên những tác phẩm của cô luôn được các nhà tuyển dụng khen ngợi không ngớt, dần dần cô cũng tích lũy được chút danh tiếng. Chú Lâm chính là một trong những người đã quen biết cô thông qua công việc này.