Cứ Gặp Anh Ấy Thì lại Ngốc - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-10-25 22:20:31
Lượt xem: 15
“Vậy tùy ý đi, muốn gọi gì thì gọi!” Câu nói nhạt nhẽo của cha, sau khi nói xong thì ông không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ hút thuốc.
Nhưng mẹ nhìn gương mặt tròn trĩnh và đôi mắt lấp lánh của con gái, cảm thấy con bé thật đáng yêu, làm sao có thể để con mình “gọi gì thì gọi” được? Dù sao thì, con gái cũng là thịt từ trên người mình rơi xuống, nên bà thốt lên:
“Bé con, mẹ sẽ đặt tên cho con là ‘Hạc’, mong con luôn khỏe mạnh, bình an và sống lâu trăm tuổi!”
Vậy là, Mạc Lan Hạc lớn lên từng ngày.
Trong ký ức của cô, có rất ít người bên cạnh, ngay cả khi đến kỳ kinh nguyệt lần đầu, đau đến toát mồ hôi, cô cũng chỉ có thể tự mình cắn răng chịu đựng, bởi không ai quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy, mọi người đều rất bận rộn!
Mặc dù mẹ rất yêu cô, nhưng cũng thường xuyên không có thời gian, bởi vì nhà có bốn đứa trẻ, mà anh trai và các chị gái đều gần tuổi nhau, nên họ luôn quấn quýt bên nhau, còn cô như một người ngoài cuộc.
Sự ra đời của cô không thể làm thay đổi điều gì, sự thay đổi duy nhất chỉ là nhà có thêm một cái miệng ăn.
Còn về phần cha, trong ấn tượng của cô, cha ngoài việc họp thì cũng là họp, không phải là họp ở làng thì cũng là họp ở thị trấn, dường như hai cha con như hai đường thẳng song song, và về cơ bản không có sự giao tiếp nào cả.
Vì vậy, khi lớn lên, cô cũng dần học được cách tự an ủi, cũng dần học cách cười nhạo chính mình. Thực ra đôi khi nghĩ lại, cô cũng rất may mắn, ít nhất trên con đường học tập, cha chưa bao giờ cản trở cô.
Hơn nữa, trong cuộc sống trước 18 tuổi, cô cũng đã cảm nhận được tình yêu thương của cha bốn lần, mặc dù số lần không nhiều, nhưng cô sẽ âm thầm nhớ mãi trong suốt cuộc đời, bởi mỗi khi nghĩ lại, cảm thấy thật ấm áp, thật ấm áp…
Lần đầu là khi cô còn nhỏ, đang chơi trong sân, vì chạy quá nhanh mà vô tình va vào chân, đau đến nỗi không thể đứng dậy, lúc đó cha đã nhanh chóng bế cô lên, ánh mắt lo lắng đó, cô sẽ không bao giờ quên, đó là lần đầu tiên cô cảm nhận được tình thương của cha. Cô nhớ mình lúc đó đã quên đi cả cơn đau, chỉ im lặng nhìn cha, ngẩn người…
Lần thứ hai là khi thi trung học, cha đã chở cô bằng xe máy đến thị trấn để dự thi. Từ làng đến thị trấn cách 15 km, trước khi đi họ không thấy có mưa, vì vậy không mang theo áo mưa, nhưng khi được nửa đường thì trời bỗng mưa lất phất. Cô nhớ lúc đó cha đã nói: “Có cần mua áo mưa không?”
Cô vội nói: “Không cần!”
Bởi vì lúc đó chỉ là mưa nhỏ, thực ra với câu nói của cha, dù có mưa như trút nước, cô cũng sẵn lòng chấp nhận! Cô ngồi sau lưng cha, hoàn toàn không cảm nhận được cơn mưa, chỉ chằm chằm nhìn vào tấm lưng cha rộng lớn. Đây là lần thứ hai cô ở khoảng cách gần với cha như vậy, cô thậm chí không dám dựa sát vào lưng cha, cứ như vậy mà im lặng nhìn, đã khiến nước mắt cô rơi lã chã. Cô nhớ khoảnh khắc đó, nước mưa và nước mắt đã hòa quyện vào nhau…
Lần thứ ba là sau khi thi xong, cha không đưa cô về nhà ngay, mà đưa cô đến một quán ăn ở thị trấn. Đó là lần đầu tiên cô ngồi đối diện với cha. Cô nhớ lúc đó cha hỏi cô thi thế nào, cô gật đầu cười nhẹ nhàng nói: “Chắc cũng được ạ!” Cô đã quên món ăn cụ thể là gì, chỉ nhớ cha không ngừng gắp đồ ăn cho cô! Nước mắt cảm động đã bị cô kìm nén lại, bởi vì cô chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt nào trước mặt cha mình cả.
Lần thứ tư là năm 16 tuổi, trong cuộc thi mỹ thuật dành cho thanh thiếu niên toàn quốc, cô đã đạt giải nhì. Cô nhớ hôm đó cha đi họp về, cầm trên tay một chiếc áo mới toanh, nói là thấy đẹp nên mua về cho cô thử xem có vừa không. Cha không nói lời chúc mừng, chỉ có những câu nói bình thường nhất, nhưng chính những câu bình thường ấy đã khiến nước mắt cô tràn ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cu-gap-anh-ay-thi-lai-ngoc/chuong-14.html.]
Cô nắm chặt chiếc áo nóng hổi, lấy lý do thử áo để nhanh chóng quay người rời đi, vì nước mắt đã trực trào dâng lên, bất cứ lúc nào cũng có thể trào ra. Đó là lần đầu tiên cô nhận được quà từ cha, cô ngã xuống giường và khóc không thành tiếng rất lâu. Khoảnh khắc ấy, cô bỗng nhận ra, thực ra cha rất yêu cô, chỉ là không biết cách biểu đạt mà thôi.
Ngay khi mối quan hệ giữa cô và cha dần dần hòa hoãn thì cha lại đột ngột rời xa cô vì tai nạn lái xe do rượu.
Năm đó cô 18 tuổi, vừa mới vào đại học, và là đứa con duy nhất trong nhà đỗ đại học.
Cô muốn nói với cha rằng, dù là con gái nhưng cô cũng xứng đáng để cha tự hào.
Nhưng câu nói đó cha sẽ không bao giờ nghe thấy nữa. Mười tám năm qua, cô chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt nào trước mặt cha mình, nhưng tại tang lễ, cô khóc đến xé lòng.
Sau khi cha mất, cô đã làm thủ tục vay học phí, mặc dù mẹ không đồng ý, nhưng cô vẫn quyết định làm.
Thực ra, ngay cả khi cha còn sống, cô cũng sẽ làm như vậy, vì cô đã trưởng thành và có thể tự chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Cô học chuyên ngành thiết kế, một chuyên ngành tiêu tốn tiền bạc.
Dù vậy, điều đó không quan trọng, vấn đề là từ năm nhất đại học, cô đã nghi ngờ mình chọn sai chuyên ngành. Cô chỉ đơn thuần thích vẽ tranh, có lẽ không phù hợp với thiết kế sáng tạo, bởi nhiều lúc cô cảm thấy mình như một khúc gỗ cứng ngắc không có chút sáng tạo nào, thậm chí còn có ý định chuyển ngành, nhưng tình trạng khó khăn và bận làm part time khiến cô không còn lựa chọn nào khác, cô chỉ có thể cắn răng tiếp tục tiến lên!
Cô nghĩ rằng bốn năm đại học có thể cứ như vậy trôi qua.
Nhưng cô không ngờ rằng, trong một cuộc thi thiết kế logo vào năm hai đại học, cô đã bất ngờ lọt vào danh sách ứng cử viên, và cuối cùng tác phẩm của cô đã được chọn làm thiết kế chính! Khi nhận được kết quả, cô thậm chí đã nghi ngờ liệu ban giám khảo có nhìn lầm hay không!
Cuộc thi đó là để thu thập logo cho một thương hiệu áo sơ mi thuộc tập đoàn nào đó, trường cô cũng may mắn có cơ hội tham gia, và cô cũng may mắn là một trong những người tham gia! Trước khi cuộc thi diễn ra, cô nghĩ mình hoàn toàn không có khả năng sáng tạo và cảm hứng nào!
Cô nhớ rõ lúc đó, đầu óc cô không có chút linh cảm nào, chỉ cảm thấy mình như một cái cây khô sắp chết, nếu không tìm được nguồn nước, cô sẽ ngay lập tức khô héo. Cũng trong khoảnh khắc đó, một hình ảnh xuất hiện trong đầu cô, hình ảnh đó đã nhanh chóng được cô ghi lại, bản phác thảo cũng đã ra đời trong khoảnh khắc đó:
Hình ảnh đơn giản của một gốc cây, với đường viền màu xanh lá làm nền, cà vạt gợn sóng màu đỏ làm lớp lót, cuối cùng là một đôi mắt đen trên đó.
Cô luôn cảm thấy đôi mắt đen đó thật thừa thãi, nhưng lúc đó cô gần như vô thức tự động vẽ lên, bởi đôi mắt đó đã xuất hiện trong giấc mơ của cô vô số lần.
Và chỉ với hình ảnh đơn giản của một gốc cây nhỏ, cuối cùng đã thành công lọt vào danh sách, đứng đầu bảng! Cuộc thi đó thắng với tên trường, cô thậm chí không biết mình thiết kế cho thương hiệu áo sơ mi nào, nhưng cô đã nhận được chứng nhận danh dự từ trường cùng một khoản tiền thưởng nhỏ, vì vậy đã trở thành người nổi tiếng nhất trong trường!