Cứ Gặp Anh Ấy Thì lại Ngốc - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-10-22 16:00:53
Lượt xem: 26
Mọi người xung quanh thì thầm bàn tán, như thể đang xem kịch, nhìn chằm chằm vào người nằm dưới đất, vì tiếng của kẻ giả vờ bị thương quả thực rất phóng đại khoa trương, và diễn xuất cũng cực kỳ kém cỏi.
"Anh ồn ào cái gì? Anh có tin tôi gọi cảnh sát ngay bây giờ để họ giải quyết không? Anh còn không mau đi đi, nếu không thì cẩn thận vào tù ngồi đó!” Mạc Lan Hạc thò đầu ra từ phía sau người đàn ông, lời nói mang tính đe dọa nhưng âm thanh lại không lớn, nhẹ nhàng như gió thoảng!
Cô không thích dây vào rắc rối, nhưng lúc này lại trở thành người chính nghĩa, mặc dù giọng nói không lớn, nhưng cô cũng bị chính mình làm cho sợ hãi, vì đã lâu rồi cô không ăn nói năng sắc bén như vậy. Nếu không phải vì bị logo này thu hút, thì cô cũng không nhiệt tình như vậy.
Người đàn ông đứng bên cạnh không khỏi nhìn cô thêm vài lần, sao anh ta lại cảm thấy cô gái này mới chính là 'kẻ gây ra vụ việc', còn anh ta chỉ là một người qua đường?
Thực ra, người đàn ông cũng biết đây là một vụ ăn vạ, nhưng anh ta cũng đã nhìn qua, ở đây thực sự không có camera giám sát, xe của anh ta cũng không lắp đặt camera hành trình!
Hôm nay anh ta thực sự không nên rẽ vào con hẻm này, vì họ đang rất gấp, mà con hẻm này không phải là đường tắt, ngược lại còn xa hơn. Nhưng anh ta lại đi vào, lý do rất đơn giản, vì đây là yêu cầu của sếp.
Không chỉ hôm nay, mà từ khi sếp trở về cách đây vài ngày, gần như mỗi ngày đều lái xe đi qua đây. Anh ta cũng không hiểu tại sao sếp lại có tình cảm đặc biệt với con hẻm này, nhưng dù sao thì chiếc xe của họ chắc chắn đã bị theo dõi, vì vậy hôm nay mới thu hút sự chú ý của tên ăn vạ này!
Bây giờ anh ta chỉ muốn bồi thường một ít tiền để nhanh chóng kết thúc mọi chuyện, vì tính khí của sếp rất khó đoán. Nếu không giải quyết tốt, không biết có khiến sếp nổi giận hay không. Nếu chuyện này không xử lý tốt, không chừng anh ta sẽ bị đuổi trở về chi nhánh.
Anh ta liếc nhìn vào trong xe, nhận được một luồng khí lạnh hết sống lưng, khiến trái tim nhỏ bé của anh ta không tự chủ được mà run rẩy sợ hãi. Anh ta phải nhanh chóng giải quyết vấn đề, nếu không xem chừng sẽ bị sa thải!
Đúng lúc anh ta đang muốn giải quyết nhanh chóng thì nghe thấy âm thanh vô liêm sỉ của tên ăn vạ:
“Các người gọi cảnh sát đi, tôi cũng không sợ, vết thương ở chân tôi là do các người đ.â.m trúng----” Gã ta vừa nói vừa kéo ống quần lên, dưới ánh đèn đường, trên chân gã ta thực sự có nhiều vết bầm tím, trông khá nghiêm trọng.
"Cũng không biết những vết thương này có phải là đã được chuẩn bị từ trước hay không, nhưng nói chung, anh ta lúc này giống như một con lợn c.h.ế.t không sợ bỏng."
“Anh muốn bao nhiêu tiền?” anh lên tiếng hỏi, anh cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây, thà mất tiền oan để nhanh chóng kết thúc rắc rối này, cùng lắm thì đưa cho gã ta một nghìn tám trăm tệ, trước đây anh cũng đã thấy trên mạng, những kẻ giả vờ bị thương thường chỉ cần bồi thường một ngàn tám trăm là xong. Những người như vậy vốn đã chột dạ, sao lại không nhanh chóng rút lui chứ! Anh ta thật sự không hiểu nổi, tại sao lại liều lĩnh giả vờ bị thương như vậy, thực sự là vì cái gì?
“Tôi cũng không tham lam, chấn thương gân cốt cần một trăm ngày tĩnh dưỡng, chi phí điều trị trong thời gian đó, tiền công, tiền ăn uống, tiền dinh dưỡng, tiền đi lại, tiền chăm sóc----- nên tổng cộng phải đưa ba vạn!” Gã ta nằm trên đất mạnh miệng nói, không chút xấu hổ.
“Cái gì? Ba vạn? Anh đang ăn cướp à!” Mạc Lan Hạc và người đàn ông đồng thanh nói, chỉ khác là một người thì nhỏ giọng nói, một người lại lớn tiếng nói, hai người quai lại nhìn vào mắt đối phương, trên khuôn mặt đều hiện lên vẻ ngại ngùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cu-gap-anh-ay-thi-lai-ngoc/chuong-11.html.]
Lúc này, Mạc Lan Hạc tiến lên trước một bước, trên mặt rất tức giận, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Tôi thấy anh đúng là không thấy quan tài không đổ lệ, anh tưởng vết thương này bác sĩ không kiểm tra ra được bị lúc nào hay sao?Hơn nữa, trên xe có gắn camera hành trình đấy, tôi khuyên anh mau chóng đi đi , nếu không, một lát nữa chỉ có thể nhận hình phạt của cánh sát mà thôi!”
Người đàn ông giả vờ ăn vạ ánh mắt có chút bối rối, nhưng lập tức lấy lại vẻ mặt lì lợm của mình. Gã ta không tin có camera hành trình, nếu có thì sao lại đến đây nói chuyện giải hòa với gã, hơn nữa, còn hỏi gã muốn bao nhiêu tiền, ai nhìn vào cũng biết là không có bằng chứng gì, nên gã ta càng không sợ:
“Đừng có dọa tao, dù sao các người cũng đã đ.â.m người, thì phải chịu trách nhiệm đến cùng, ba vạn tệ một xu cũng không thể thiếu!”
“Được, gan cũng lớn đấy...” Mạc Lan Hạc vốn điềm tĩnh, nhưng lúc này cũng muốn chửi thề.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên vì tức giận, cô lấy điện thoại ra, mở wechat lên, tiến tới gần người đàn ông kia và nói: “Nào, chúng ta kết bạn đi!” Nói xong, cô đưa mã QR của mình về phía anh ta, vẻ mặt muốn giúp người lấy lại công bằng làm người khác không thể từ chối.
Người đàn ông ngẩn người một chút, chỉ “ồ” lên một tiếng, rồi vô thức lấy điện thoại ra và quét mã QR của cô, rồi thêm cô vào danh bạ, sau đó trực tiếp viết tên của mình gửi đi. Anh ta nghĩ nếu đã thêm bạn thì cũng nên làm quen, đây là phép lịch sự cơ bản.
“Cảnh Nghị—” Mạc Lan Hạc thấy tên gửi đến, theo phản xạ tự nhiên kêu lên một tiếng, cô không có ý định kết bạn, chỉ muốn gửi video thôi. Nhưng vì đối phương đã giới thiệu bản thân, cô cũng không thể không phản hồi.
“Ừm, Mạc Lan Hạc!” Khi nói, cô cũng tiện thể viết tên mình vào khung chat và gửi đi.
“Bây giờ tôi sẽ gửi cho anh một đoạn video---” Cô vừa nói vừa chỉnh sửa đoạn video, rồi chỉ gửi phần sau.
Cạnh Nghị có chút ngơ ngác, không hiểu sao mình lại phải phối hợp với hành động của cô, nhưng khi thấy dáng vẻ ngây thơ, trong sáng của cô, cũng không tự chủ được mà cuốn theo sự dẫn dắt của cô.
Sau khi gửi video xong, Mạc Lan Hạc bỏ điện thoại vào trong túi xách, tiện tay kéo khóa túi lại, còn vỗ vỗ lên túi như sợ bị mất, sau đó nhìn vào vòng tay đan dây của mình, rồi từ túi áo khoác lấy ra một bình xịt hơi cay nhỏ, lén lút cầm trong tay.
Làm xong mọi thứ, cô lập tức cầm lấy điện thoại trong tay Cảnh Nghị, đồng thời mở miệng nói: “Cho tôi mượn điện thoại một chút!” Nói xong, cô cầm điện thoại của Cảnh Nghị tiến về gã người đang cố tình gây sự.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Cảnh Nghị không khỏi ngơ ngác lần nữa, video anh ta vẫn chưa mở ra, còn chưa nhìn rõ gì thì điện thoại đã bị cô cướp mất. Lúc này, trong đầu anh ta đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ: “Cô gái này không phải cũng là người giả vờ ăn vạ chứ? Họ chẳng lẽ là một bọn sao—” Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị anh ta phủ nhận, vì anh ta chắc chắn Mạc Lan Hạc vừa rồi vẫn luôn giúp anh ta, chỉ là anh ta không hiểu, cô gái này sao lại giúp mình, có phải chỉ vì muốn giúp đỡ không?
Vào khoảnh khắc này, chân anh ta vô thức đi theo sau!
Lúc này, Mạc Lan Hạc đã đến trước chiếc xe, đối diện với gã giả vờ ăn vạ kia, chỉ thấy cô một tay cầm điện thoại, một tay giấu bình xịt, hơi cúi người xuống, đưa video trong điện thoại ra trước mặt gã.