Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cứ Gặp Anh Ấy Thì lại Ngốc - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-10-05 16:51:33
Lượt xem: 79

Cuối hè đầu thu, cái nóng dần rút đi, cái lạnh bắt đầu len lỏi, tiếng ve cũng lặng lẽ biến mất. Trong những ngày tưởng chừng yên tĩnh và bình lặng ấy, có một nơi lại nhộn nhịp và đầy khí thế.

Thành phố Thanh Lạc — Bên trong Bảo tàng Mỹ thuật Thủ công.

Lúc này, tại đây đang diễn ra một cuộc thi mỹ thuật thanh thiếu niên toàn quốc. Các thí sinh đến từ khắp mọi miền đất nước, trẻ trung và tràn đầy sức sống, thể hiện khát vọng và niềm nhiệt huyết ở khắp mọi nơi.

Mạc Lan Hạc, một cô gái xinh đẹp đến từ thôn Mạc Vu, 16 tuổi.

Hôm nay là lần đầu tiên trong đời cô đặt chân đến thành phố phồn hoa này.

Thành phố Thanh Lạc rộng lớn khiến cô cảm thấy như đang lạc lối. Lúc này, cô đang đi trong hành lang của bảo tàng, Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, nếu nói không căng thẳng thì là giả! Vậy nên, trước khi vào thi, tốt nhất là cô phải đi vệ sinh để giải tỏa chút căng thẳng, tránh đến lúc đó lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Đi loanh quanh một hồi, cuối cùng cô cũng đến trước một cửa lớn, trên bảng ghi“Nhà vệ sinh”.

Cô định bước vào thì bất chợt nghe thấy tiếng loa phát thanh vang lên: "Các thí sinh từ số 15 đến 20, xin chuẩn bị vào vị trí trong 15 phút nữa."

Nghe thấy thông báo cô giật mình tỉnh táo.

Cô là thí sinh số 19, nghĩa là chỉ còn 15 phút nữa cô phải vào “chiến trường”.

Trời ơi, quá nhanh rồi, cô phải mau chóng đi vệ sinh ngay!

Chỉ thấy cô đi vội vàng vào cửa, đập vào mắt cô là bồn rửa tay và một chiếc gương sáng loáng. Trong gương phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại tái nhợt của cô.

Không có đủ thời gian để ngắm lại bản thân, cô nhanh chóng mở cánh cửa gỗ màu nâu bên trái bước vào, không kịp nhìn biển. Xoay người đi vào và đóng cửa lại, tay cô không biết đã vô tình chạm vào đâu, chỉ nghe thấy tiếng "cạch" vang lên, hình như cửa đã tự động khóa. Cô giật mình: "Không phải là mình bị khóa bên trong chứ? Nhưng đã vào được thì chắc chắn sẽ ra được mà!" Cô tự lẩm bẩm trong lòng.

Khi tay vừa chạm vào vạt áo chuẩn bị cởi , ánh mắt cô cũng vô tình ngước lên. Cảnh tượng trước mắt khiến cô đứng hình: một người đàn ông đang đứng trước bồn tiểu, quần tây chỉ mặc nửa chừng. Đôi mắt sâu thẳm đầy nghi hoặc đang nhìn cô, và chỗ không thể miêu tả kia thì lộ ra trần trụi ngay trước mắt cô.

Trong khoảnh khắc đó, cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, miệng không kìm được thốt lên một tiếng hét chói tai.

Cô quay đầu lại định chạy, miệng lắp bắp: "Xin lỗi, xin lỗi... Tôi đi nhầm phòng rồi... Ơ, sao cửa không mở được!"

Hai tay cô run rẩy, cố gắng kéo tay nắm cửa nhưng làm thế nào cũng không mở ra được.

Nhịp tim cô càng lúc càng nhanh, chân tay cũng dần mềm nhũn.

Khi cô đang bối rối không biết làm gì, bóng dáng cao lớn của người đàn ông đã phủ xuống phía sau cô.

Cô cảm nhận được có đôi mắt đang nhìn mình, khiến toàn thân cô bất an. Cô muốn nhờ anh ta giúp cô mở cửa, nhưng lại không dám quay đầu lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cu-gap-anh-ay-thi-lai-ngoc/chuong-1.html.]

Hoảng loạn, căng thẳng, cộng thêm sức lực yếu dần, cô thấy mình sắp ngất đến nơi rồi.

“Không được, mình còn phải thi, tuyệt đối không thể ngã quỵ ở đây!” Cô không ngừng giằng co trong lòng, tay chân cùng phối hợp cố gắng mở cửa.

Mặc kệ mọi thứ, xấu hổ thì cứ xấu hổ vậy.

Cô mạnh dạn quay đầu lại, suýt chút nữa đụng vào cằm của người đàn ông kia. Một mùi hương thanh mát của tuyết tùng tràn đến, khiến cô choáng váng trong giây lát.

Cô vốn nghĩ mình không thấp, nhưng so với người đàn ông này thì quả thật cô có chút nhỏ bé ”. Anh ta cao hơn cô cả một cái đầu.

Cô không hiểu vì sao người đàn ông này lại đứng gần cô đến vậy. Cô vừa quay đầu lại, suýt nữa đã ngã vào lòng anh ta.

Cô sợ hãi lùi lại một bước, lưng dán sát vào cửa gỗ, ngước mắt nhìn anh ta.

Ban đầu, cô định nhờ anh ta giúp mở cửa, nhưng miệng mở ra lại không phát ra tiếng nào, vì người đàn ông này đẹp trai đến mức khiến cô choáng ngợp.

Lúc nãy cô chỉ nhìn thấy chiếc quần tây nửa chừng của anh ta mà đã sợ hãi, cô nào dám nhìn vào mặt anh ta!

Nhưng giờ phải đối diện trực tiếp thế này, không thể không thừa nhận rằng anh ta quả là một tuyệt phẩm nhân gian: Khuôn mặt sắc nét như được tạc từ đá, mái tóc ngắn gọn gàng đầy cá tính, trông cũng chỉ khoảng hơn 20 tuổi. Đôi lông mày rậm, ánh mắt sâu thẳm, môi mỏng quyến rũ, sống mũi cao thẳng! Bộ vest đen vừa vặn với chiếc áo sơ mi trắng chỉnh tề, tại viền cổ áo còn có thể thấy thấp thoáng hoa văn thêu chỉ vàng, giống như một ngọn lửa sáng giữa bóng tối. Đặc biệt là đôi mắt sâu hút hồn kia dường như đang trói chặt ánh nhìn của Mạc Lan Hạc, khiến cô như bị cuốn vào không thể thoát ra.

"Cô có muốn mở cửa không?" Người đàn ông bất chợt cất tiếng, trong mắt thoáng nét cười.

"Muốn..." Mạc Lan Hạc vô thức trả lời, rồi lập tức bừng tỉnh.

Sau cơn hoảng hốt, cô chợt nhớ ra rằng mình còn phải đi thi! Cô vội vàng quay lại, thử kéo tay nắm cửa một lần nữa, miệng lắp bắp: "Anh... anh có thể giúp tôi mở cửa được không? Tôi sắp thi rồi, không kịp nữa rồi..."

Cô bây giờ đã hoàn toàn rối loạn, không biết phải làm gì, chỉ biết cố kéo tay nắm cửa, hy vọng có thể nhanh chóng ra khỏi đây.

Nhưng lời cầu cứu của cô lại không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ người đàn ông.

Anh ta chỉ đứng đó, như đang đùa giỡn với con mồi, nhìn cô một cách thích thú.

Mạc Lan Hạc càng lúc càng hoảng loạn, người đàn ông vừa hỏi cô có muốn mở cửa hay không, nhưng chỉ trong chớp mắt lại không nói thêm gì. Cô thật sự muốn quay lại hỏi anh ta tại sao không giúp đỡ, nhưng cô không dám nhìn về phía sau nữa, Bởi vì ánh mắt của người đàn ông này có thể nhấn chìm cô.

“Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?” Cô hét lên trong lòng. Lúc này, toàn thân cô đã mệt lả, khuôn mặt tái nhợt vì cố sức mà bắt đầu ửng đỏ.

Khi cô đang tuyệt vọng, bỗng thấy một bàn tay dài và mạnh mẽ từ phía sau đưa tới. Bàn tay nhỏ bé của cô ngay lập tức bị bàn tay lớn kia bao bọc lấy. Không biết anh ta bấm vào nút nào, chỉ nghe thấy tiếng "cạch", cánh cửa gỗ lập tức mở ra. Vì cửa mở vào trong, nên cô vô thức ngã về phía sau, ngã thẳng vào lồng n.g.ự.c người đàn ông đó.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Cô sững sờ trong chốc lát rồi nhanh chóng đứng thẳng dậy, không dám quay đầu, chỉ biết luống cuống giật tay ra khỏi tay anh ta, không kịp nói lời cảm ơn, lao ra khỏi phòng như đang chạy trốn.

Hôm nay, lần đầu tiên cô rời quê, không ngờ lại rơi vào tình huống xấu hổ như vậy.

Loading...