Du Thương Túc tiếng nước chảy trong phòng tắm khỏi tự hỏi, rốt cuộc đến bước như thế nào?
Cậu nghĩ mãi , thật sự nghĩ . Cậu bao giờ nghĩ tới sẽ đường tắt, gặp chuyện như ?
Cậu nên ôm tâm lý may rủi, trời chuyện rơi xuống đầu ?
Du Thương Túc tự nhạo bản , cần an rời khỏi nơi . Bà còn ở bệnh viện chờ, chỉ còn bà, thể mất bà.
Trong miệng lan tỏa mùi tanh của máu, chẳng chỉ là một bộ quần áo thôi ? Chẳng chó dại cắn một thôi ?
Du Thương Túc từ từ bò dậy, dựa ghế sô pha thở nổi, sàn nhà bóng loáng là những vết máu lốm đốm.
Cậu nhẹ nhàng lau máu tươi khóe miệng, chắc là sưng lên . Du Thương Túc trong đầu lộn xộn rối bời mà nghĩ, nãy nên đánh dữ dội hơn một chút.
Nếu sưng thành đầu heo, tên tra nam chắc chắn nổi.
Ý nghĩ thoáng qua Du Thương Túc khổ một tiếng từ từ kéo áo sơ mi của xuống, trông còn là nhưng thật từ lâu là vật.
Lên giường chờ .
Du Thương Túc thử cử động thể, , thì bò cũng bò lên giường chờ .
Tạ Vân Phòng vội vã chạy khỏi phòng tắm liền thấy Du Thương Túc đang ôm bụng, ho khan kịch liệt ở mép giường.
Hắn hoảng hốt sải hai bước thành một, một tay ôm lấy Du Thương Túc tay kéo chăn lên, định đặt Du Thương Túc trong.
Sau đó, Tạ Vân Phòng hệt như vén màn sân khấu, vén lên một chiếc giường lớn hai mét bày đầy các loại dụng cụ.
Tạ Vân Phòng những món đồ đó Du Thương Túc đang trong lòng với ánh mắt tuyệt vọng, bốn mắt chạm khiến khí trong phòng ngủ nhất thời đông cứng .
Tạ Vân Phòng: [Cứu mạng!]
Nhà ai đàng hoàng giấu dụng cụ chăn như thế chứ!
Hắn nãy còn bảo Du Thương Túc lên giường đợi, rốt cuộc cái quái gì !
111 lặng lẽ hiện lên một câu: [Ký chủ, cũng chẳng ai nguyên chủ là cả.]
“Không, Tiểu Du, thấy gì hết, chuyện gì xảy cả.” Vừa , Tạ Vân Phòng bịt kín mắt Du Thương Túc.
Du Thương Túc Tạ Vân Phòng nửa ôm nửa bế lơ lửng giữa trung, còn chạm vết thương, mồ hôi lạnh rịn thái dương, cắn răng chịu đựng hề lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cong-mot-cat-cong-mang-cao-lanh-chi-hoa-ve-nha/the-gioi-1-chuong-3.html.]
Tạ Vân Phòng đá bay chiếc gối, tìm một chỗ sạch sẽ giường nhẹ nhàng đặt Du Thương Túc xuống: “Cậu cứ yên đó đừng cử động, mở mắt. Lúc nào bảo mở thì hẵng mở.”
Tước đoạt thị lực ư? Đây là biện pháp tra tấn kiểu mới nào đây?
Du Thương Túc thấy các loại dụng cụ rơi xuống đất phát tiếng lộp bộp, thấy tiếng chăn tung lên phần phật trong khí.
Chỉ một lát , đột ngột bay lên. Du Thương Túc Tạ Vân Phòng bế lên.
Tiếp đó, bản nhét một cái chăn ấm áp.
Tạ Vân Phòng khi trở thành đại sư dọn dẹp mặt giường liền thở phào nhẹ nhõm: “Được , mở mắt .”
Tim Du Thương Túc đập nhanh hơn một chút, hàng mi dài khẽ run rẩy chậm rãi mở mắt . Đập tầm mắt là khuôn mặt biếng nhác mang theo ý của Tạ Vân Phòng.
Thành thật mà , vị Tạ trông hề tệ. Tuổi tác lớn lắm, chừng ba mươi tuổi, đôi mắt phượng khẽ cong lên, ánh mắt trong trẻo, ngũ quan đoan chính, thoạt đúng là một quân t.ử chính trực.
Du Thương Túc sẽ quên, chính là bảo cởi sạch quần áo đợi giường, và còn bày đầy dụng cụ trong phòng ngủ của .
Không thể trông mặt mà bắt hình dong, Du Thương Túc nhận thức sâu sắc đạo lý .
Cậu khẽ rũ mắt, hàng mi dài như chiếc quạt nhỏ khiến Tạ Vân Phòng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, chỉ là những vết bầm tím xanh cánh tay và vai vẫn còn, thôi thấy đau lòng.
''Cậu đợi một lát, lấy một thứ.”
Chuông cảnh báo vang lên trong lòng Du Thương Túc, ngước mắt bóng lưng Tạ Vân Phòng, nghĩ thủ đoạn gì.
Du Thương Túc cúi đầu những món dụng cụ gầm giường đang ánh lên thứ ánh sáng kim loại lờ mờ, một chiếc vòng cổ đính một viên ngọc lục bảo to bằng mắt mèo đang nhấp nháy ánh sáng nhạt.
Thật , nhưng cũng giống như căn phòng ngủ đầy tính nghệ thuật , chúng như nuốt chửng .
Thân thể trần truồng dán lớp chăn lụa, Du Thương Túc cố hết sức khắc phục cảm giác hổ thẹn trong lòng. Không cả, cứ chịu đựng cũng sẽ thôi.
[Giữ hộp thuốc của bác sĩ quả thật là việc đúng đắn, cuối cùng cũng lúc dùng đến.] Tạ Vân Phòng tự nhiên xuống bên cạnh Du Thương Túc, mở hộp thuốc : “Đưa tay cho .”
Du Thương Túc cảnh giác ngước mắt , vị Tạ bày trò gì nữa đây?
Nếu , mang những vết thương ? Giờ cầm hộp thuốc, là đang nghĩ thủ đoạn gì để hành hạ .
Chẳng lẽ trong đó thứ thước giãn cơ là thuốc kích dục linh tinh nào đó?
"Tiểu Du đưa tay . Yên tâm, sẽ đau ." Tạ Vân Phùng cảm thấy giống như một con sói xám đang khoác áo bà ngoại lừa cô bé quàng khăn đỏ vô tội.
Du Thương Túc thu hồi ánh mắt , từ từ duỗi cánh tay , làn da trắng nõn vẫn còn những vết bầm tím.