Du Thương Túc gắng gượng giãy giụa, cao cao tại thượng xuống - Tạ Vân Phòng. Dù cố hết sức lộ vẻ chật vật, nhưng thể vẫn nhịn mà run rẩy.
Cậu còn kịp gì, nhưng bác sĩ bên cạnh linh cảm chuyện sắp xảy . Ông chỉ là một bác sĩ gia đình bình thường, đây chắc chắn sẽ tìm cách tránh né. Trong trường hợp , vị Tạ ông cũng sợ, cho nên ông thể ở chỗ .
"Tạ , xin phép về , ngài việc gì cứ gọi." Nói , ông cầm lấy hộp t.h.u.ố.c định bước .
"Khoan ."
Vị bác sĩ gia đình do dự, nhận đang gọi chính liền vội vàng dừng bước.
"Để hộp thuốc." Tạ Vân Phòng thản nhiên chút quan tâm.
Làm bác sĩ gia đình, nghề nghiệp của ông chính là hỏi nhiều. Hộp t.h.u.ố.c của ông nguy hiểm nhất cũng chỉ là d.a.o mổ và kéo, t.h.u.ố.c men cũng đều là loại thường dùng, cho dù để cũng chẳng .
Ông để hộp thuốc vội vàng rời khỏi căn phòng.
Tạ Vân Phòng Du Thương Túc, mỉm : "Ngẩng đầu lên , là xí đến thế ?"
Chẳng cần Du Thương Túc tự động, tên bảo tiêu liền hiểu ý mà ép buộc ngẩng đầu lên.
Du Thương Túc bắt ngẩng đầu, thở thoải mái nhưng rên một tiếng, trong mắt lạnh tanh lộ vẻ sống chớ đụng đến.
"Thế nào, đau ?" Tạ Vân Phòng giọng nhẹ nhàng, thản nhiên như hề nhận những vết thương Du Thương Túc là do gây : "Trả lời, sẽ khó ."
Một lúc lâu , Du Thương Túc mới trả lời hai chữ: "Không đau."
Tạ Vân Phòng : "Cứng đầu, gan, hai buông ."
Hai tên bảo tiêu lập tức buông , Du Thương Túc sàn thở hổn hển một lúc. Lúc còn bảo tiêu đè nữa, giãy dụa dậy.
Tạ Vân Phòng cúi , nắm lấy cổ áo Du Thương Túc kéo gần đầu gối , thẳng mắt .
Mỉm nhẹ, ánh mắt lười biếng thoải mái nhưng giọng đầy uy hiếp.
"Cậu cũng thấy , chạy thoát. Nếu , thể nhốt mãi mãi nhưng gánh tội g.i.ế.c nên sẽ c.h.ế.t. Cậu sẽ cả nhưng mà của ... Bà thì ?"
Du Thương Túc sững sờ, ánh mắt lạnh tanh phẫn nộ thế: "Anh rốt cuộc gì?"
" gì cả, chỉ hỏi còn tay nữa ?"
Tạ Vân Phòng nụ tràn khóe miệng, như một con cáo gian xảo. Thật Tạ Vân Phòng , tươi lên cũng nhưng Du Thương Túc chỉ thấy ớn lạnh cả .
Du Thương Túc Tạ Vân Phòng gần trong gang tấc, hàm răng run nhẹ, thôi. Cậu điều gì đó nhưng nuốt .
Cậu thể tay ? Không thể.
Đánh cũng , trốn cũng thoát, huống chi còn bà.
Một lúc lâu , Du Thương Túc mới từ từ : "Thật xin , Tạ , là nóng vội, dám tay nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cong-mot-cat-cong-mang-cao-lanh-chi-hoa-ve-nha/the-gioi-1-chuong-2.html.]
Tạ Vân Phòng to: "Tốt lắm, thế từ đầu?"
"Bây giờ nghĩ kỹ ?"
Giọng vẫn nhẹ nhàng nhưng ý đe dọa cần nhiều lời.
Du Thương Túc Tạ Vân Phòng lúc lâu, vẫn thấy một chút hy vọng tha thứ nào. Cậu nhẹ nhàng nhắm mắt , qua hồi lâu mới chậm rãi mở mắt: "Nghĩ... kỹ , Tạ ."
Mặt mày trắng bệch, đầu ngón tay cắm sâu lòng bàn tay.
Nhỏ đến khó nhận , trong mắt Tạ Vân Phòng hiện lên một tia nỡ, buông cổ áo Du Thương Túc, nhẹ nhàng bẻ bàn tay nắm chặt của thanh niên, mỉm : "Yên tâm , sẽ đối xử với ."
Du Thương Túc mặt mày vẫn trắng bệch, tin, tin chút nào. Cơn đau ở lòng bàn tay giảm nhưng lòng vẫn đau điếng .
Tạ Vân Phòng ngước mắt, ánh mắt lướt qua hai tên bảo tiêu lạnh lùng : "Hai cũng ngoài ."
Bảo tiêu chút do dự: "Tạ , thế lắm , sợ tổn thương ngài."
Tạ Vân Phòng nhạt nhẽo bọn họ: "Không , chẳng dám ? Hai ."
Hai tên bảo tiêu liền thêm, vội vàng rời khỏi phòng ngủ.
"Bây giờ chỉ hai chúng thôi."
Tạ Vân Phòng mỉm , nhẹ nhàng lau vệt máu khóe môi thanh niên: "Thật sự đấy, thích . Cậu là tác phẩm nghệ thuật mỹ nhất mà từng thấy, chỉ cần lời sẽ đối xử với ."
111 lặng lẽ kinh ngạc, cảm thán: [Tuyệt, thật sự qua tuyệt, ký chủ của mà diễn như ?]
Những lời xem Du Thương Túc như tác phẩm nghệ thuật là của nguyên chủ, còn chữ thích còn là của Tạ Vân Phòng.
Du Thương Túc , khóe môi mang theo một nụ cay đắng, lời ?
Cậu lời, nhưng sự lựa chọn nào khác ?
Cậu c.ắ.n chặt răng, lâu mới gật đầu, từ mũi họng phát một tiếng ''ừ''.
Tạ Vân Phòng chút đau lòng, đây là cảm xúc của chính . Còn nguyên chủ vốn biến thái cao ngạo, thấy bông hoa kiêu hãnh chịu nhục và khuất phục chân thì chắc chỉ càng thêm phấn khích.
Hắn do dự một lát vẫn lời thoại mà bản nghĩ là .
"Thật ngoan, uổng công là tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ của . Cởi lên giường chờ."
Du Thương Túc mặt mày càng thêm tái nhợt, ánh mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng, nhịn mà van xin: "Tiên sinh, thật sự sẵn sàng."
Tạ Vân Phòng chút đau lòng nhưng vai diễn thể sụp đổ, mạch truyện đoạn , vai cũng diễn tiếp.
Hắn một nữa trấn an: "Yên tâm , chỉ cần lời, sẽ đối xử với ."
Du Thương Túc như mất hết máu, trong mắt hiện lên vẻ chế giễu, cánh cổ tuyết trắng như con thiên nga sắp c.h.ế.t.