Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây? - Chương 65
Cập nhật lúc: 2025-08-08 02:59:28
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên đỉnh vòm trời một lớp màn sáng mờ mờ hiện lên trong làn sương mù đen, dù thể ngăn chặn sương mù xâm nhập, nhưng Lê Lễ thấy vô loài chim ô nhiễm đang tụ bên ngoài lớp màn đó.
Thang máy ở trung tâm giao thông của khu thành thị chỉ trang trí xa hoa mà tốc độ di chuyển cũng nhanh.
Từ quảng trường đài phun nước ở tầng một lên đến tầng cao nhất – Đền Thánh Sinh Mệnh – một độ cao đáng kể. Có lẽ là để cân nhắc đến những sợ độ cao, thang máy thiết kế kiểu lồng kính quan sát.
Lê Lễ thể thấy cảnh vật bên ngoài, chỉ thể bám lấy vách thang máy để lắng động tĩnh.
Cũng cô thật sự sốt ruột đến thế, mà là bên ngoài bỗng truyền một đoạn ca xướng thần bí, như thể tiếng đồng ca của dàn hợp xướng nhà thờ, dường như nghi thức phục sinh bắt đầu .
Chết tiệt, cái thang máy , mà chậm thế.
Tiếng hát ngày càng rõ ràng, đến khi thang máy dừng thì khúc hát cũng đúng lúc kết thúc.
Bên ngoài thang máy là sảnh lớn của trung tâm giao thông. Lê Lễ bước liền chẳng buồn ngắm nghía phong cách trang trí kỳ lạ và xinh của thế giới khác, cô lập tức đẩy cửa với mục tiêu rõ ràng.
Cô cứ tưởng bên ngoài là Đền Thánh Sinh Mệnh, nào ngờ nơi chỉ ở lưng chừng núi. Phòng thang máy yên tĩnh sừng sững trong một góc, trông như một gian nghỉ chân nhỏ khi leo núi.
Toàn bộ khu thành xây dựng dọc theo sườn núi, cho dù thang máy lên, thì đến Đền Thánh Sinh Mệnh vẫn dùng đôi chân để leo nốt đoạn cầu thang cuối cùng.
Nó mang một cảm giác trang trọng, như thể cho phép bạn đường tắt lên núi, nhưng đoạn cuối cùng vẫn tự bước .
Lê Lễ men theo cầu thang lên đến đỉnh núi, tầm xung quanh lập tức trở nên thoáng đãng.
Đỉnh núi rộng, ngôi đền khắc đầy hình ảnh dây leo và lá xanh ở vị trí trung tâm, bên ngoài cũng thể thấy rõ những cành nhánh đỉnh của Cây Sinh Mệnh.
Bên ngoài Đền Thánh Sinh Mệnh quả nhiên giăng dây cảnh giới. Cứ mỗi nửa mét một vệ binh cao to gác, vây quanh cả ngôi đền chặt như nêm.
Quảng trường nhỏ ngôi đền chật kín , gần như còn chỗ chen chân, đủ để thấy vô cùng coi trọng nghi thức phục sinh .
cũng , coi trọng thì coi trọng, trong lúc chờ đợi họ cũng chẳng ngược đãi bản chút nào.
Tinh thần trông thư thái, ai cũng tự mang theo thảm trải nền đất, đó thậm chí còn bày ít đồ ăn vặt của Tarvia.
Nhìn xa, từng đám san sát thành một vùng, phần lớn là cư dân Tarvia, nhưng cũng ít chơi với ID và cấp độ hiển thị đầu. Toàn bộ đều là cấp 30 trở lên, thể là các đại lão tụ hội.
Bất kể là Tarvia chơi, tất cả đều ngẩng đầu chăm chú lên nhánh cây cao nhất của Cây Sinh Mệnh, thỉnh thoảng thảo luận với bên cạnh điều gì đó. Không khí trang nghiêm thoải mái.
Càng đến gần Đền Thánh Sinh Mệnh thì càng thưa, trái khu vực bên ngoài chen chúc hơn. Dù quá gần cũng đồng nghĩa với việc ngẩng đầu cao hơn, lâu sẽ mỏi cổ.
Chọn vị trí nào để xem tạm thời điều Lê Lễ cần suy nghĩ.
Cô những tấm thảm trải khắp mặt đất, hiện tại vấn đề của cô là nên đặt chân xuống .
Trông cả quảng trường như đang tổ chức một buổi dã ngoại cắm trại, chỉ khác là ai bày quầy bán đồ cả.
Lê Lễ chút giận mà dám .
Cô ấm ức ở lối cầu thang, đảo mắt một vòng trúng một vị trí tuyệt hảo ở góc.
Trên tấm thảm đó chỉ một nam một nữ là cư dân Tarvia đang , gian rộng rãi, tầm , phía còn bồn hoa để tựa nếu lâu.
Lê Lễ xác định mục tiêu, liền bắt đầu biểu diễn màn xiếc thăng bằng, khéo léo bước những khe hẹp giữa các tấm thảm, từ lối cầu thang mò tới tận mép ngoài cùng của đỉnh núi, bên cạnh bồn hoa.
Khóe môi cô nhếch lên một nụ thiện tiêu chuẩn, chủ động chào hỏi: “Xin chào hai .”
Gã trai cơ bắp với hình vạm vỡ ngẩng mắt cô, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Cái mà…”
Lê Lễ lén lấy từ lưng một lá cờ dài, chỉ tám chữ đó: “Thần y Hoa Đà, bách bệnh đều chữa.” Ánh mắt cô lướt qua phụ nữ đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh .
Cô nở một nụ rạng rỡ đến mức dân sales tám năm còn thua: “Đại ca, bơi lội thể hình… nhầm, chữa bệnh, tìm hiểu thử ?”
Dù hiểu bốn chữ đầu lắm, nhưng cụm “bách bệnh đều chữa” thì quá dễ hiểu .
Lừa đảo chứ còn gì nữa.
Có bác sĩ đàng hoàng nào mà dám chữa bách bệnh?
Gã trai liếc cô từ xuống , nhíu mày, mất kiên nhẫn : “Tránh , tránh , lừa đảo mà cũng dám dụ đến đầu , đừng để tay cửa Đền Sinh Mệnh.”
Giọng dứt thì phụ nữ bên cạnh mở mắt. Gương mặt cô tái nhợt, gầy yếu đến mức như chỉ cần chạm nhẹ gãy, nhưng thần sắc dịu dàng và yên bình. Cô vỗ nhẹ cánh tay gã trai: “Anh đừng nóng mà.”
Nói xong, cô sang Lê Lễ, lễ phép : “Xin , cần chữa bệnh.”
Có lẽ để chứng minh nghi ngờ Lê Lễ là kẻ lừa đảo, cũng lẽ sợ cô thấy thất vọng vì từ chối, phụ nữ mỉm , giải thích thêm: “Ý là bệnh của vốn chữa khỏi.”
Tuy thẳng , nhưng cơ bản thể trực tiếp hiểu bệnh thể chữa ở Tarvia là cái c.h.ế.t đen.
Chỉ căn bệnh đó là phát bệnh lớn, phạm vi phổ biến rộng, và đúng là trị liệu sư thì chẳng thể chữa .
Lê Lễ hành nghề y giấy phép bao năm, thứ cô nhiều nhất chính là căn bệnh .
Ban đầu cô còn sợ nhận nhầm, giờ thì chắc chắn .
là .
Lúc trong Đền Thánh Sinh Mệnh đang tụ hội tất cả các trị liệu sư của Tarvia, lý do mà bệnh thể chịu thể đau đớn để trèo lên tận đỉnh núi, ngoài bệnh nhân mắc cái c.h.ế.t đen thì chẳng còn khả năng nào khác.
Chàng trai lạnh lùng phụ nữ dỗ dành xong thì đầu thấy tên lừa đảo bên cạnh, khi thấy là bệnh nan y thì lộ vẻ vui mừng.
Đây là cái kiểu gì thế chứ.
Anh tức đến suýt nổ phổi, nhưng nể mặt bên cạnh nên cố nhịn, trầm giọng quát: “Cút cút cút.”
Lê Lễ trong hai ai mới là quyết định, liền phớt lờ trai lạnh lùng , mặt dày tiếp tục chào hàng với phụ nữ: “ thật sự chữa bệnh , hơn nữa khám bệnh lấy tiền, chỉ cần cho đây thôi.”
Người phụ nữ còn kịp mở miệng thì trai lạnh lùng tức hơn vì câu : “'Chỉ cần'?! Cô còn ‘chỉ cần’?! đến từ hai giờ sáng để chiếm vị trí đấy!”
Lê Lễ: “……”
Ra là , chẳng trách ai cũng mang theo chăn.
Cô chột , liếc phụ nữ đang yếu ớt dựa bồn hoa, giọng đáng thương như một kẻ hiền lành đang cầu xin: “Cho một cơ hội chị, chị bệnh gì, thật là trị liệu sư.”
Chàng trai lạnh lùng suýt nữa nghẹn thở, dùng tay chống đất, m.ô.n.g nhấc khỏi mặt đất chuẩn dậy dạy dỗ Lê Lễ một trận thì phụ nữ nhẹ nhàng kéo .
Không chỉ bịp bợm lừa đảo, cô còn dám nhận là trị liệu sư.
Lực kéo nhẹ đến mức gần như cảm nhận , nhưng khiến ngoan ngoãn trở . Chàng trai đầu, trầm giọng : “Đừng cản em, chị xem cô đang nhảm gì kìa? Ai mà chẳng trị liệu sư bây giờ đều ở trong Thần điện, một kẻ lừa đảo mà còn dám nhận là trị liệu sư!”
Bị mắng thẳng mặt hai mà Lê Lễ vẫn tức giận, cô bình tĩnh nghiêm túc sửa lời: “Không , Nghi thức Phục Sinh chỉ mời Đại Trị Liệu Sư thôi, kỹ thuật của đủ nên mới mời.”
“……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cong-kich-co-1-diem-toi-song-sao-trong-tro-choi-sinh-ton-day/chuong-65.html.]
Hết chịu nổi .
Chàng trai lạnh lùng gân xanh nổi đầy trán, nhưng cánh tay áo phụ nữ giữ chặt khiến thể động đậy, đành xả giận bằng miệng: “Còn kỹ thuật đủ! tin cô mới lạ!”
Anh trông như một con cá nóc tức giận sắp nổ tung.
Lê Lễ thấy liền thỏa hiệp.
“Được , , thế là chứ gì.”
Rao hàng mấy thành, Lê Lễ đành bất đắc dĩ từ bỏ vị trí ưng ý nhất, xoay định tìm chỗ khác.
Kết quả xoay , giọng yếu ớt của phụ nữ vang lên từ phía : “Ngồi , nhóc con, đừng để ý đến .”
“Em sợ chen chị khó chịu…”
Chàng trai lạnh lùng còn xong, Lê Lễ như ban thánh chỉ, nhận sự đồng ý liền lập tức đường hoàng xuống mép tấm chăn.
Chàng trai lạnh lùng: “……”
Lê Lễ vui vẻ cắm lá cờ "thần y trị bách bệnh" bồn hoa phía , điều chỉnh góc giữa cán cờ và mặt đất thành góc vuông tiêu chuẩn.
Vừa lễ phép cảm ơn, cô mạnh miệng: “Xem như đáp lễ, sẽ chữa khỏi cho chị.”
Tuy là đánh đang , nhưng cô thật đúng là khiến ngứa tay.
Câu đó phản bác cũng , phản bác cũng khó chịu, trai lạnh lùng nhất thời phản ứng thế nào.
Lê Lễ chỉnh bảng hiệu bày hàng của , ngay ngắn chăn, đầu với phụ nữ bên cạnh: “Được , đưa tay cho .”
Người phụ nữ khựng , thật ngờ cô bé thực sự định “chữa bệnh” cho .
Cô vốn tin lời Lê Lễ là trị liệu sư, chỉ nghĩ cho cô bé nghỉ một lát cũng chẳng hại gì.
Cô bàn tay mà Lê Lễ chìa , ánh mắt dần dần di chuyển lên , dừng nơi đôi mắt phượng đen láy trong trẻo .
Lê Lễ giục: “Đưa tay cho .”
Chàng trai lạnh lùng mặt lạnh bên cạnh chằm chằm màn “diễn xuất” của cô.
Người phụ nữ thở dài, đồng ý với “trò chơi” của Lê Lễ, đặt tay tay cô: “Vậy nhờ bác sĩ .”
Bàn tay gầy gò chỉ còn da bọc xương, nhẹ như trọng lượng.
Lê Lễ cụp mắt, ánh sáng từ lòng bàn tay lan , từng sợi từng sợi xuyên cơ thể đối phương, đ.â.m từng vùng sương đen dày đặc.
Nhất Tiếu Hồng Trần
“May mà chị gặp đó, chị xem bệnh nặng tới mức nào, cả đen sì .” Kẻ lừa đảo tự khen .
“Vậy đúng may thật .” Người phụ nữ cũng phối hợp mà đùa theo.
Nhìn hai diễn mà như thật, trai lạnh lùng đầu , thèm nữa cho đỡ tức.
Lê Lễ cũng ngoa, trong ít kinh nghiệm hành y của cô, đúng là từng thấy sương đen nào dày đặc đến trong cơ thể ai khác.
Như thể chỉ cần nhiều thêm chút nữa là bộ cơ thể sẽ tràn ngập.
Mà một khi chiếm đầy, kết cục chính là biến thành quái vật bóng đen—giai đoạn hai của bệnh cái c.h.ế.t đeb, như Tarvia từng .
Sau khi hóa thành bóng đen thì thể , Lê Lễ nhớ bệnh nhân đầu tiên của chính là một con quái vật bóng đen, khi đó cô thanh tẩy bộ ô nhiễm trong cơ thể nó, nhưng nó cũng thể biến thành .
Dĩ nhiên, khi đó cô cũng quái vật bóng đen là hình thái của con khi nhiễm bệnh.
Giai đoạn hai mà phát triển đến cuối cùng thì sẽ c.h.ế.t .
nhiều Tarvia cho rằng biến thành bóng đen tức là c.h.ế.t , còn ký ức , chỉ còn tư duy bản năng, thì cũng chẳng khác gì c.h.ế.t cả.
Lê Lễ suy nghĩ vấn đề triết học "bóng đen còn là ", liên tục tung kỹ năng. Ánh sáng nhạt va sương đen, cả hai cùng tiêu tán, nhiều dùng kỹ năng, sương đen mới thanh trừ sạch sẽ.
Đầi óc cô trống rỗng, nghĩ mấy chuyện vớ vẩn, còn phụ nữ cô nắm tay thì sắc mặt dần đổi.
Ban đầu chỉ là phối hợp chơi đùa với trẻ con, thành nghi hoặc, ngỡ ngàng.
Cơ thể luôn đau đớn dường như đang trở nên khỏe mạnh, cơn đau mà cô quen thuộc đột nhiên biến mất khiến cô mơ hồ hoang mang.
Cô là vì sắp hóa thành bóng đen nên mới nhẹ nhõm như , là... cô gái mắt thực sự là thần y trị bách bệnh.
Trị liệu sư tự tìm đến tận nơi mà còn từ chối liên tiếp—chuyện ngay cả trong mơ cô cũng chẳng dám tưởng tượng.
tình trạng cơ thể cô rằng, điều tưởng chừng thể ... vẻ như thực sự xảy .
Chàng trai lạnh lùng ánh mắt ngây dại của cô cho hoảng, lập tức nhào đến đẩy tay Lê Lễ , hoảng hốt hỏi: “Sao ? Chỗ nào thoải mái ?”
Thấy nhíu mày về phía Lê Lễ, phụ nữ lập tức hiểu sắp gì, nhanh tay bịt miệng , dịu dàng : “Đi chơi chỗ khác .”
Chàng trai động tác tràn đầy sinh lực của cô cho sợ hết hồn, chỉ “ư ư” gật đầu.
Còn Lê Lễ cũng động tác đẩy khiến bừng tỉnh, nhanh chóng lấy phong thái nghiêm túc của một thần y, hỏi han bệnh nhân: “Sao ? Khỏi ?”
Trong mắt phụ nữ vẫn còn sự khó tin, nhưng nhiều hơn là cảm kích và vui mừng. Bao cảm xúc dâng trào khiến cô nên gì, chỉ thể nở một nụ với Lê Lễ, khàn giọng gọi: “Cô trị liệu sư.”
Lê Lễ hào sảng phất tay: “Không cần khách sáo.”
Từ khi Lê Lễ băng qua ngàn dặm tới đây xin chỗ , xung quanh để ý.
Lúc , tuy động tác giữa hai lớn, nhưng ở gần cũng nhiều, thế là nhận sắc mặt phụ nữ bỗng lên rõ rệt—chỉ trong chốc lát mà như hồi quang phản chiếu .
Những mẫn cảm lập tức cảm thấy gì đó sai sai, đưa mắt sang Lê Lễ, lá cờ “thần y trị bách bệnh” cắm lưng cô— do dự tò mò.
Cái dòng "trị bách bệnh" là trò lừa đảo, mùi dối trá bốc lên ngùn ngụt, đúng kiểu ai tin là ngốc.
hình như cũng chút tác dụng thật?
Không chừng mấy là một nhóm lừa đảo thì ?
mà... cô khám bệnh lấy tiền.
Hay là... thả mồi câu dài?
Nhỡ thật sự là thần y thì ?
Người đầu tiên phát hiện điều bất thường là kẻ suy nghĩ cẩn thận, đầu óc quanh co khúc khuỷu như mê cung.
Lê Lễ ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của họ, liền nở một nụ thiện tiêu chuẩn: “Muốn chữa thử ? Không thu tiền .”
……
Không , càng lúc càng kỳ lạ.