Rồi “phịch” một tiếng, quỳ xuống, tưởng sẽ lay động . . chai đá.
Con gái về kịp, thẳng tay đuổi hai bố con họ .
Không lâu , phiên tòa chính thức mở. Giang Lệ Lệ cũng mặt.
Giang Lệ Lệ lúc chẳng còn dáng vẻ chảnh chọe ngày nào, ngược bày đặt dâu thảo hiền lành, giọng ngọt xớt như mỡ bò trét:
“Mẹ, nhà nào mà chẳng chuyện khó , vợ chồng nào mà chẳng đôi to tiếng. Trong lòng con thật sự vẫn tôn trọng, vẫn thương .”
“Chuyện đây quả thật do con, con xin từ đáy lòng. Mẹ tha thứ cho con một , ?”
“Sau vẫn là một nhà, hòa thuận vui vẻ, nhé.”
Tô Minh cũng bày trò rưng rưng nước mắt, bồi thêm mấy câu thề thốt như kịch tuồng:
“Mẹ, cả đời con là đứa con trai duy nhất của . Cho dù nhận , con vẫn sẽ nuôi , chăm sóc , đưa về nơi an nghỉ cuối cùng.”
Thẩm phán thế còn hắng giọng khuyên nên hòa giải, bảo “một giọt m.á.u đào hơn ao nước lã”.
chỉ bật khẩy. Cái loại m.á.u , cũng như . thẳng thừng: “Không. vẫn giữ nguyên yêu cầu khởi kiện.”
Không cam tâm, hai vợ chồng mặt dày kéo cả đống bà con bạn bè đến, nài nỉ “nên điều”. Họ ba hoa nào là “ăn thua với con cái chỉ thiệt ”, nào là “ con nương tựa ”, thậm chí còn rao giảng đạo lý:
“Nếu là chúng , chúng sẽ hòa. Nuôi nấng bao năm, cắt đứt sạch sành sanh chẳng quá rẻ cho nó ? Thôi thì tha thứ để nó còn dưỡng già cho bà, coi như công nuôi uổng.”
xong chỉ phun một câu: “Đứng chuyện thì lưng ai chả thẳng? Thử cảnh xem, liệu các nhịn ?”
Với hạng như Tô Minh và Giang Lệ Lệ, lương tâm là thứ xa xỉ. Chúng chỉ coi như cái máy đẻ tiền, hết xài thì vứt. Hôm nay chúng bày đặt cúi đầu hối , chẳng qua là tiếp tục ô-sin miễn phí và nộp lương hưu đều đều cho chúng mà thôi.
Quả nhiên, đến lúc tòa tuyên án: buộc hai vợ chồng trả căn nhà, đồng thời trả 5 năm lương hưu – tổng cộng 30 vạn – thì bộ mặt thật của chúng hiện nguyên hình. Không chỉ c.h.ử.i bới khắp nơi, chúng còn lên mạng dựng chuyện, rêu rao là “mụ chồng ác độc”.
chẳng thèm đôi co, nộp thẳng đơn kiện xâm phạm danh dự. Kiện cho chúng một trận, đến mức câm như hến, chẳng còn dám nhả thêm chữ nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-trai-so-vo-toi-vung-tay-tat-thang-con-dau-du-dan/5.html.]
lúc đó, ruột của Tô Minh – mụ Lưu Mai – trồi đầu về. Giang Lệ Lệ hí hửng chạy tới, mặt vênh váo:
“Hay , ruột của Tô Minh về ! cần bà nấu cơm, dọn nhà, trông con nữa. Bà nghĩ con gái bà thương bà ? Đợi bà già khọm, liệt một chỗ xem nó lo ! Chết thì cũng chẳng ai thắp nổi nén nhang cho bà!”
mà m.á.u sôi lên tận óc, vung tay tát thẳng một cái nảy lửa:
“Lo cho cái cô ! Đừng vác mõm sang chuyện của ! Tòa xử , hai còn nợ 30 vạn, nếu trả thì chờ cưỡng chế. Đến lúc đó cũng muộn!”
Con ranh ôm mặt, mắt long sòng sọc , nhưng thấy con gái và con rể tới thì cụp đuôi, chẳng dám bật .
Một tháng , án cưỡng chế thi hành: sạch trơn tài khoản ngân hàng của chúng. cầm tiền, cộng thêm tiền bán căn nhà mà tòa buộc trả, mua một căn hộ dưỡng già mới tinh, từ đó ung dung hưởng cảnh an nhàn.
Ngày tháng trôi êm ả. Cuối tuần, con gái con rể đến thăm, đưa chơi, lúc thì cháu ngoại ríu rít quanh chân. Cái gọi là “gia đình” – cuối cùng cũng thấy nhẹ lòng.
Về , chuyện về Tô Minh và Giang Lệ Lệ chỉ qua mạng. Lưu Mai khi trở về thì tình con chẳng mặn mà gì, còn lén dắt bồ về nhà. Trớ trêu , gã bồ giở trò đồi bại với chính Giang Lệ Lệ, hai đứa trốn với .
Tô Minh lồng lộn tìm, bắt thì tức đến điên cuồng, cầm d.a.o đ.â.m Giang Lệ Lệ. Cô may mắn giữ mạng, nhưng nửa liệt cứng. Lưu Mai thì cao chạy xa bay, biệt tăm biệt tích.
Giang Lệ Lệ, vì nghĩ đến đứa con, ký giấy bãi nại cho Tô Minh, nên chỉ tù ba năm. Còn cô thì liệt, sống dở c.h.ế.t dở, cuối cùng giở trò cũ: sai Lạc Lạc đến tìm , hy vọng động lòng.
đến tận mắt: Giang Lệ Lệ giường, hình hài thê thảm, nức nở:
“Mẹ… con sai … con xin , đừng giận con nữa.”
lạnh, nghiến răng rành rọt từng chữ:
“Cả đời , điều mong chờ nhất chính là ngày cô chết. sẽ tự tay đào mả, rắc tro, nghiền xương – để cô nếm trọn cảm giác mà cô từng gieo cho !”
Cô trợn mắt, mặt trắng bệch, ánh mắt hoảng loạn và tuyệt vọng.
Còn ? chỉ . Điều duy nhất là sống thật , sống khỏe, sống dai — để tận mắt thấy ngày cô xuống.
[Hoàn]