CON TRAI SỢ VỢ, TÔI VUNG TAY TÁT THẲNG CON DÂU DỮ DẰN - 4

Cập nhật lúc: 2025-10-03 16:24:43
Lượt xem: 152

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Minh như sét đánh, ngây dại chằm chằm, hy vọng lừa. ánh mắt lạnh băng, một tia chột . Cuối cùng, gào rú như kẻ mất trí:

“Hèn chi bà thiên vị Tô Kỳ! Cho nó tám mươi vạn, vì nó là con ruột, còn thì ! nuôi thì nuôi cho trót, thể phân biệt như thế!”

 

Giang Lệ Lệ cũng tru tréo phụ họa:

“Thảo nào đối xử tệ với chồng , thì con ruột! Vậy thì càng tính toán sòng phẳng, bà quyền giữ vàng!”

 

dân xem giờ thì hiểu cả . Có chép miệng:

“Nuôi con sói còn hơn nuôi thằng . Người khám bệnh thôi mà c.h.ử.i bới, đòi tiền, còn bày trò rắc tro cốt. Loại con dâu còn mặt mũi đây ?”

 

là bất hiếu, nuôi con trai chẳng bằng nuôi chó. Chó còn vẫy đuôi, chúng nó thì sang cắn.”

 

Đám cô dì nhà Giang thì im thin thít, chẳng còn mặt mũi nào.

 

lúc đó, cảnh sát đến, đưa cả Tô Minh và Giang Lệ .

 

Giấy đoạn tuyệt kịp ký, nhưng lập tức thuê luật sư kiện, đòi tiền sính lễ và tiền mua nhà bỏ . Dù chắc lấy hết, nhưng chí ít cho chúng nó nhục nhã.

 

Giấy đoạn tuyệt kịp ký, thuê ngay luật sư kiện, đòi tiền mua nhà và cả sính lễ mà từng cho Tô Minh.

rõ, tiền sính lễ thể khó lấy về, nhưng kiện vì ham tiền — mà vì hả giận. Đòi nhà thì càng , còn nếu , chí ít cũng khiến hai kẻ cặn bã mất ăn mất ngủ.

 

Tô Minh và Giang Lệ Lệ tạm giữ năm ngày, con trai họ – bé Lạc Lạc – gửi về bên ngoại. Lần đầu tiên bao năm, mới yên tĩnh vài hôm, còn tiếng quát tháo, còn cảnh sai vặt như con ở.

 

vốn định thuê một căn hộ nhỏ để sống an nhàn tuổi già, nhưng con gái và con rể nhất quyết cho. Thông gia là tinh tế, còn kéo dạo, đ.á.n.h cờ, tập nhảy quảng trường. Con rể thì khỏi , một đàn ông hiền lành, lễ độ, coi như ruột, chăm sóc từng chút. Quãng thời gian , đối với , nhẹ nhõm như trút tảng đá ngàn cân.

 

Ấy mà, thỉnh thoảng trong lòng vẫn nhói lên. Bao nhiêu năm nuôi nấng, cuối cùng đổi là bất hiếu, vong ân. từng nghĩ: nuôi một con chó, nó cũng vẫy đuôi. Nuôi Tô Minh – nhận về một cú c.ắ.n chí mạng.

 

Đêm nọ, mơ thấy chồng. Ông ôm lấy , nước mắt giàn giụa:

“Là sai… nên bỏ em sớm như , để em một hứng chịu lũ súc sinh .”

 

cũng : “Nếu quá khứ, thấy đứa bé hai tuổi mồ côi cha , em và vẫn sẽ đưa về nuôi thôi. Vì em vốn nỡ bỏ mặc.”

 

Ông thở dài: “Mọi thứ nhân quả, súc sinh cũng yên .”

Nói xong, bóng ông tan biến, để đau đến quặn lòng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-trai-so-vo-toi-vung-tay-tat-thang-con-dau-du-dan/4.html.]

Quả nhiên, cuộc sống của Tô Minh và Giang Lệ Lệ rơi xuống địa ngục.

 

Không tiền thuê luật sư, chỉ lương tháng bảy nghìn của Tô Minh, còn Lệ Lệ nghỉ để giữ con. Một ngày ba bữa, cơm nước chật vật, nhà cửa bẩn thỉu, cơm thì nhạt nhẽo, cái gì cũng mắt. Con đàn bà kiêu ngạo ngày nào giờ bếp, khói dầu ám mặt, nấu rên rỉ:

“Lấy đúng là nghiệp chướng tám đời! Nghèo rớt mồng tơi, sống thế bằng chết! ly hôn, nhất định ly hôn!”

 

Còn Tô Minh thì cũng chán ngấy:

“Nếu vì cô tham lam, háo tiền, chẳng nông nỗi , cũng khốn khổ thế ! Đồ đàn bà miệng rộng hại cả nhà!”

 

Hai vợ chồng cãi như c.h.é.m chả, đập phá đồ đạc đến mức hàng xóm nhiều gọi công an. Một đứa gào ly hôn, đứa nhất định chịu ký. Cảnh tượng lặp lặp , đúng là trò hề.

 

Cuối cùng, hết đường, Giang Lệ Lệ nuốt hận, để Tô Minh dẫn con trai đến xin .

 

Tô Minh giả bộ hạ , nhét thằng bé Lạc Lạc lòng , dạy nó lóc cầu xin:

“Bà ơi, con nhớ bà… bà, đ.á.n.h con suốt… bà về , bà nấu cơm ngon hơn…”

 

Một màn kịch đáng thương. thừa , đây chẳng qua là chiêu “lấy cháu ép bà”. nhẹ nhàng gạt bàn tay nhỏ bé , dứt khoát:

“Từ nay đừng đến nữa. nuôi sói hai.”

 

Sắc mặt Tô Minh tái xanh:

“Mẹ, thời gian qua Lạc Lạc bệnh suốt, đêm nào cũng gọi bà… xin thương nó, cho con một cơ hội sửa sai…”

 

bật dậy, thẳng mặt , giận dữ tát một cái nảy lửa:

“Cơ hội ? Anh chỉ về tiếp tục osin miễn phí! Đừng giả bộ hối hận nữa. Anh với vợ – một đứa tham, một đứa hèn – đều là cặn bã!”

 

Tô Minh rối rít:

“Mẹ, c.h.ế.t chỉ còn là tro, trong lòng con vẫn bố, đừng vì một hộp tro mà căng thẳng thế…”

 

Nghe đến đây, huyết áp vọt thẳng lên, giáng thêm một cái tát trời giáng:

“Đồ súc sinh! Bố c.h.ế.t vì ai, ? Vì lo cho ô che mưa, ông mới gặp t.a.i n.ạ.n xe! Cái c.h.ế.t của ông là vì , thế mà giờ coi tro cốt bố như rác rưởi? Cút ngay khỏi mắt !”

 

Tô Minh mặt cắt còn giọt máu, nước mắt chảy ròng:

“Con… con , xin tha thứ…”

 

 

Loading...