Đan gật đầu, đôi mắt chớp chớp cố cho đừng khóc rồi nói với Trà
-Ừ mẹ hứa. Con vào ngủ đi.
Trà đi qua Minh, con bé còn căn dặn.
-Con đi ngủ đây. Nhưng ba hứa phải giữ mẹ Đan lại cho Trà đó.
Bây giờ chỉ còn lại Minh và cô. Anh lại nhìn chằm chằm càng làm Đan hơi lúng túng nên quay sang chỗ khác ko dám nhìn anh nữa,còn anh lúc này bước từng bước đi lại đứng đối diện cô anh bình thản nói
-Đến đây làm gì?
Đan nghe câu hỏi này thốt ra từ miệng Minh, vô thức cô đưa mắt nhìn anh. Anh lạnh nhạt với cô rồi,lời nói chẳng còn tư vị yêu thương nào cả,anh dường như xa lạ, thái độ của anh lạnh lùng đến mức cô phải sợ,bao nhiêu dự định đến đây của cô điều vì lời nói này của anh tan biến,khóe mắt cô đỏ lên rưng rưng dòng lệ. Cô đến đây để làm gì? Câu hỏi này khiến Đan cười buồn rồi im lặng. Đến đây để làm gì thật sự cô cũng không hiểu được. Chỉ là tự dưng cô muốn, muốn đến xem thử có phải giác quan của mình là đúng
...
Minh đối diện với những giọt nước mắt của Đan, tim anh như ai bóp nghẹn. Anh thở mạnh, vô thức đưa tay anh lên chạm vào mắt cô lau đi mấy giọt nước mắt vừa rơi xuống.
Vì cái đụng chạm này, tự dưng Đan bừng tĩnh, cô thoát khỏi nỗi nhớ nhung bao năm qua, nhanh chóng thụt lùi mấy bước ra xa Minh. Khuôn miệng cô run run lên tiếng
-Đừng…
Minh vẫn đi lại, đối diện với Đan, giọng anh khàn đi
-Tại sao năm đó em lại tự ý bỏ đi?
Đan nhìn Minh đau lòng đến mức cắn chặt cả môi mãi một lúc khi cô bình tĩnh lại mới từ tốn cười khẩy rồi ko ngại đáp trả
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-rieng-cua-chong/chuong-51.html.]
-Vì tôi muốn rời xa anh.
Nghe đến đây Minh không khỏi tức giận, tim anh đập rất mạnh hơi nóng cơ thể cũng tăng lên..Hai tay anh đưa lên rồi bóp chặt hai vai của Đan. Trong giọng nói giờ đây thật sự không hề ổn chút nào
-Tại sao em lại bỏ đi, em muốn rời xa anh đến vậy à? tại sao ko cho anh một lời giải thích,tại sao bảo anh đợi em về rồi ra đi mất biệt, năm đó anh tìm em suốt mấy tháng trời ngày ngày tìm em,đêm đêm nhớ em…Em bỏ đi trong thời gian anh suy sụp nhất, chẳng một ai bên cạnh, chẳng một ai an ủi. Một thằng đàn ông từ một gia đình hạnh phúc phút chốc chẳng còn lại gì. Rồi đến bây giờ trôi qua mấy năm trời xa cách khi gặp lại thì thấy em vui vẻ bên người con trai khác,em bảo anh phải làm sao? Phải đối diện với em như thế nào đây hả Đan?
Nghe từng lời Minh nói, có oán trách, có giận dữ khiến tim Đan như ngừng đập ,tuần hoàn m.á.u cũng muốn ngừng chảy ,cô ngây ngốc ngước nhìn anh,lần đầu tiên cô thấy anh khóc,cô lúng túng chẳng biết phải làm gì nên cũng khóc theo,giọng cô nghẹn ngào đáp trả
-Chẳng phải năm đó anh đã đưa chị Loan trở về,chẳng phải cả nhà anh đoàn tụ lại hay sao hả, anh cũng bỏ em, chẳng đến tìm em nữa… bây giờ anh trách móc em? Minh là tại anh bỏ rơi em trước mà?
Vừa nói Đan vừa khóc,những giọt nước mắt bất lực,tủi phận ấm ức cứ thi nhau rơi xuống làm cô chẳng thể nào kìm lại được..Minh đứng đó nghe hết những lời Đan nói, anh không giả vờ được nữa mạnh mẽ dang tay ôm trọn Đan vào lòng,nghe rõ từng cái nấc lên của Đan. Lòng anh đau đớn vô cùng,anh đâu ngờ người con gái anh yêu lại hiểu lầm ý anh rồi tự ý ra đi và mà làm cả hai phải chịu đau khổ suốt mấy năm qua thế này. Nhìn Đan khóc tựa như ngàn vết d.a.o đ.â.m vào tim anh...tại anh tất cả là tại do anh..
-Anh xin lỗi là anh sai, anh đến tìm em muộn rồi?
Đan được anh ôm vào lòng càng tức tưởi hơn,nước mắt càng liên tục thi nhau rơi xuống,cô khóc muốn cạn nước mắt cho trôi đi bao đau thương cô phải chịu đựng.
Một lúc lâu sau Đan bình tĩnh lại. Cô đưa tay lên gạt đi nước mắt trên mặt mình và đẩy Minh ra . Đan xót xa nói
-Bây giờ nói nữa để làm gì chứ? Tìm em nữa cũng đâu được gì? Giữa chúng ta không còn là gì nữa đâu? Với lại cuộc sống của em bây giờ tốt lắm.
Minh biết Đan trách móc anh chỉ là giả vờ thôi, nhìn mắt cô đỏ lên anh hiểu cô đã chịu rất nhiều tổn thương thời gian qua cho nên cô càng đẩy anh ra anh càng ôm cô siết chặt cô.Giọng anh khản đặc
-Em sống tốt nhưng anh ko tốt,anh ko hạnh phúc khi bên anh ko còn em nữa,Đan anh biết em cũng như anh ko ổn tí nào cả đúng không em?
Dù đã cố gắng tỏ ra mình ổn thì khi nghe những lời này từ Minh Đan lại trở nên yếu đuối vô cùng. Cô đau lòng bao nhiêu thì càng đánh vào n.g.ự.c anh bấy nhiêu
-Tại sao chứ,tại sao khi em muốn quên anh rồi anh xuất hiện trước mặt em hả..anh buông em ra em không cần anh nữa.
Đan vùng vẫy trong lòng Minh như con thú đang bị thương,anh đau,anh xót,vì đâu mà vợ chồng anh lại thành ra nông nỗi này,anh ko buông cô mà càng gồng tay giữ cô lại,để mặc cô cào cấu đến nỗi tay anh rớm cả m.á.u anh cũng chẳng thấy đau..Giọng anh lạc đi nhưng lời nói lại chắc nịch