CON RIÊNG CỦA CHỒNG - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-06-18 15:45:14
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bâng khuâng với những dòng suy nghĩ, vô thức Đan tự bật cười. Cô chợt thoáng nhớ ra đâu đó một câu này mà cô đã đọc qua. "Cô dâu là người mẹ thứ hai con trai cưới về,mẹ già đương nhiên sẽ tranh đấu với người mẹ mới này để dành lại con trai mình? Bất giác Đan tiếp tục thở dài rồi cô vội bước đi luôn ra sau. Thôi thì bà ghét cô đến vậy rồi thì quần áo của bà chắc cũng ko muốn cô giặt haiii tự biện cho mình cái lý do chính đáng xong Đan đi nhanh khỏi phòng
****
Về phần bà Sáu sầu đời, ban đầu vốn dĩ bà chả có ác cảm gì với Đan hết,thậm chí còn có lòng mong mỏi cuộc hôn nhân này cho con trai mình nữa là đằng khác,.Nhưng trời xui đất khiến khi bà đi xem ngày cưới, vừa nói tuổi của con dâu thì ông thầy đã chỉ tay thẳng vào mặt bà và phán một câu xanh rờn:
_ Cô gái này khắc tuổi với bà nếu gia chy cố chấp cưới về thì sẽ có ngày cô ta làm cho gia đình bà bại sản,ko những vậy đứa con cô ta đang mang thai còn khắc luôn với tuổi của bé cháu gái bà, đứa bé này mà được sinh ra thì sẽ làm con bé kia ốm đau bệnh tật ko chừng còn nguy hiểm tính mạng...bà cân nhắc kỹ, ta nói không có sai đâu.
Nghe đến đây thì khỏi phải nói, bà Sáu đã run sợ như thế nào rồi, vì bé Trà được bà yêu thương coi như sinh mạng của đời bà, dù bà có ghét mẹ nó thì nó vẫn là cháu nội của bà, cho nên với một giọt m.á.u chưa chào đời chưa rõ hình hài, và một đứa cháu suốt ngày quấn quýt lấy mình thì chắc chắn trong lòng bà Sáu đã đưa ra quyết định loại trừ ai rồi .
Loay hoay lại hết một ngày, hôm nay ít việc, không còn những bàn tiệc ngổn ngang nên Đan được nghỉ ngơi sớm.
Tầm hơi tối, Đan rảnh rỗi nên đi ra cổng đứng đợi Minh về, cô không biết bên nhà máy có việc gì mà đến tận tối anh cũng không về, chứ bình thường nhà máy 4 giờ chiều đã đóng cửa. Trông ngóng đến mòn mỏi vẫn không thấy bóng đâu, mà trời thì lại càng về khuya… Đan bực mình lững thững đi vào, định bụng đi ngủ trước không chờ chồng nữa. Nhưng cô vừa mới bước được mấy bước thì vô tình cô nhìn thấy bé Trà đang ngồi chơi ở cái xích đu trước sân.
Ngó xung quanh chẳng thấy ai, mẹ chồng cô thì đi từ chiều, còn chị Lài thì không thấy bóng dáng, Đan nghĩ thầm có lẽ chị ấy bận việc gì đó trong phòng nên không để ý rồi con bé trốn ra đây chứ gì.? Vì lúc sáng con bé sợ mình nên giờ Đan cũng không dám đi nhanh đến, cô cứ lưỡng lự, nữa muốn đến bắt chuyện làm quen với bé Trà, nữa lại định bỏ qua luôn. Nhưng rồi cuối cùng sau một lúc đắn đo thì Đan chầm chậm đi lại. Khi đứng đối diện với con bé, Đan định lên tiếng bắt chuyện làm quen thì bất ngờ thay khi khuôn miệng Đan chuẩn bị thốt ra lời thì vừa lúc bé Trà trừng mắt ngẩng đầu lên nhìn trực diện vào Đan , mấy giây tiếp theo, gương mặt con bé trở nên hoảng hốt, nó run rẩy vừa khóc vừa hét lên
-Bà nội, má Lài, có người muốn hại con. Cứu con với, cứu con với?
Đan chưng hửng, cảm giác bây giờ vì những lời nói của Trà mà cô như thể mình đang là tội đồ nên Đan không dám tiến tới nó một bước nào, mặt cô tái đi, nữa lo lắng, nữa bức dọc vì không hiểu sao con bé lại cứ có ác cảm với cô nhiều đến vậy.
Trà cứ run rẩy la hét, rồi khi không thấy ai giúp mình con bé càng nhìn Đan càng tỏ ra hoảng loạn hơn. Cuối cùng đột nhiên từ trên xích đu nó phóng xuống đất một cái phịch rồi cắm đầu cắm cổ chạy một mạch luôn.
Thấy con bé chạy mà Đan thêm hoảng, vì sợ nó không cẩn thận sẽ bị té nên Đan lập tức chạy với theo con bé, mà quên mất rằng bản thân cô mới là người nên cẩn thận
-Trà đừng chạy, mau đứng lại đi dì không có làm gì hại con đâu. Trà ơi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-rieng-cua-chong/chuong-5.html.]
Với sức con nít thì làm sao chạy nhanh hơn Đan được nên chạy chỉ một đoạn là cô cũng theo kịp nắm tay con bé lại. Nhưng oái oăm thay Đan vừa nắm được thì Trà lại vùng vẫy đẩy mạnh Đan ra. Lại đúng chỗ sân bị rong bám thế là cả Trà và Đan đều bị trượt ngã.
Á….
Tiếng la hét thất thanh vang lên. Lài đang trong phòng gấp đồ, nghe vậy lập tức theo phản xạ cô ta chạy vội ra, tiếng Trà khóc thất thanh, cả người đầy bùn đất cùng lúc đó ngoài cổng mẹ chồng Đan cũng vừa chạy xe về tới, nhìn bé Trà khóc ngất, cả người dính bẩn, bà Sáu lo lắng khôn cùng.
Đá chống xe xuống, bà Sáu chạy vội đến , bà cùng Lài đỡ lấy bé Trà lên rồi ôm chầm lấy con bé, con bé bị té đau quá với do đang hoảng nên khóc dữ lắm, bà suýt so ôm cháu vào lòng. Chị Lài cũng thế, con bé té chị ấy rối lên kiểu như vừa lo cho con bé rồi vừa sợ bị mẹ chồng Đan đánh nên vừa chạy đến là nắm tay nắm chân rồi xoay xoay người bé Trà xem có bị thương ở đâu ko? Cũng may sau một hồi xem xét thì không thấy con bé bị trầy ở đâu cả nên mặt Lài cũng giãn ra mấy phần. Bà Sáu thì thở phào khi cháu nội không sao?
Đan cũng bị ngã bất ngờ xuống nền đất, nhưng cũng may là đất mùa mưa, thêm lầy nên cũng mềm ra, với lại được cái Đan xử lý tình huống cũng nhanh, vừa ngã là theo phản xạ Đan đưa tay ôm lấy bụng mình nên cô không sao cả. Chỉ hơi ê cái m.ô.n.g thôi.
Nhìn thấy Đan cũng bị ngã nên chị Lài để bà chủ bế bé Trà, còn Lài vội chạy sang đỡ Đan đứng dậy, chị hỏi han đủ kiểu
-Mợ có sao không hả, có bị đau ở đâu không?
Đan đứng vững vàng, hít một hơi cho bớt run và để cảm nhận xem cơ thể mình ổn không rồi cô mới trả lời chị
-Em không sao chị ạ.
Đan vừa trả lời xong thì bên kia ánh mắt bà Sáu đã trừng lên lộ rõ sự tức giận nhìn Đan, nhưng bà lại không chửi cô mà trái ngược lại lại buông lời không chút nhân nhượng với chị Lài
-Con Lài? Tại sao lại để con Trà chạy ra ngoài này một mình. Mày ở trong nhà làm cái quái gì vậy hả?
Chị Lài nghe bà chửi thì run bần bật, gương mặt tái đi lắp bắp trả lời
-Dạ con xin lỗi bà, con…con ..lần sau con sẽ trông con bé cẩn thận hơn.