Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

CON RIÊNG CỦA CHỒNG - Chương 47

Cập nhật lúc: 2025-06-18 15:47:20
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đang xếp thì Đan có lựa được mấy bộ váy đơn giản hợp với mình nên Đan có xin phép bác cho Đan xin, và tất nhiên thì bác gái không hề từ chối cô rồi. Chỉ là mấy bộ váy này hơi rộng so với Đan, mà nhà thì không hề có máy may, thế nên sau khi xếp xong đống quần áo, lựa về cho mình mấy bộ ưng ý Đan lập tức xin bác gái cho mình đi tìm chỗ bóp lại mấy chiếc váy cho vừa. Bác gái gật đầu thế là Đan cũng nhanh chóng xếp lại gọn vào túi đem cái túi váy hiệu của bác qua cửa hàng thanh lý sau đó Đan lại đi xung quanh tìm chỗ sửa đồ, vì chỗ cửa hàng nhận đồ thanh lý họ không nhận đồ sửa

Đan đi xung quanh cả buổi trưa nhưng vẫn không tìm được chỗ nào sửa đồ cả, vì khu này là khu nhà giàu, họ mặc quần áo một lần rồi là bỏ hay sao đó nên cái nghề sửa đồ ở đây cũng không được thông dụng thì phải…

Tìm một lúc thấy nản nên Đan định quay về, nhưng khi đi ngang qua một ngôi trường tiểu học, tự dưng không biết xui khiến sau Đan lại không bước đi mà cứ đứng nhìn mãi vào trong.

Một bé gái xinh xắn đang đứng bên ngoài lớp khóc thút thít, có lẽ bé vẫn còn lạ lẫm với ngôi trường mới sau khi ba mẹ đưa đến rồi ra về, con bé khóc mãi, nước mắt nhoè cả khuôn mặt cho đến khi ,đến khi cô giáo đi ra dỗ dành một lúc và ẵm vào con bé mới chịu nín khóc

Đứng nhìn con bé chợt tự dưng không hiểu sau Đan lại nghĩ đến bé Trà,có lần cô đã hứa sẽ đưa con bé đi học,lúc đó Trà vui lắm,vậy mà cô chưa thực hiện được đã rời xa con bé rồi... nghĩ đến đây vô thức khoé mắt Đan lại cay cay.

Đan chậm rãi rời đi vì sợ tiếp tục đứng lại cô sẽ khóc. Đi dần mãi rồi cũng ra luôn quốc lộ lớn nên lưu lượng xe cũng rất nhiều,lại đúng lúc sáng sớm người qua,kẻ lại đông như kiến,Đan phải đi nép sát vào lề đường mà còn lắm khi xém bị xe nó hốt...

Nhìn quanh tìm cái cửa tiệm sửa đồ chẳng thấy đâu,mà cô nhớ ko lầm thì có lần cô đi qua đã thấy rồi,giờ kiếm lại thì cả nửa tiếng rồi ko thấy ...Chân cô bước,mắt cô đảo nhìn xung quanh lần nữa thì vô tình đụng trúng một người, khi Đan đang cố trấn tĩnh lại tinh thần thì người đó đã quay lại và nhận ra cô. Anh ta liền lớn giọng mừng rỡ

-Đan? ..là em phải ko? Đi đâu đây?

Đan quay lại,nhìn người vừa đụng mình mới sực nhớ ra, liền trả lời

-Anh tuấn đúng không? Em đi tìm chỗ sửa đồ mà ko thấy..mà sao anh ở đây vậy?

-Khách sạn này là chỗ anh làm mà em!!!

Vừa nói Tuấn vừa đưa tay chỉ cái khách sạn lớn trước mặt rồi giới thiệu với Đan. Nghe Tuấn nói giờ cô mới nhìn kĩ, trước mắt cô to thật to lại nằm ngay đường chính, chắc do nãy giờ cô ko để ý nên ko thấy.. Mà hôm nay nhìn Tuấn phong độ lắm, áo sơ mi là thẳng ,quần âu bỏ thùng trông cũng gọi là đẹp trai, chứ chẳng như lần tối hôm trước cô gặp quần đùi,áo thun nhìn đơn giản xém chút là cô không nhận ra anh…

Bất chợt nhìn Tuấn lúc này có chút không giống người lúc tối mình gặp nên Đan vô thức cười cười

Tuấn thấy vậy khó hiểu, anh cau mày hỏi lại Đan

- Sao cười vậy em?

Đan khẽ lắc đầu thu lại nụ cười trên môi của mình

-Dạ không có gì, em thấy anh hôm nay đẹp trai hơn lúc tối thôi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-rieng-cua-chong/chuong-47.html.]

Nghe khen Tuấn khoái chí, cái mặt rạng rỡ vô cùng

-Thôi vào đây anh gọi mấy món cho em ăn.. Khách sạn bên anh có phục vụ mấy món điểm tăm ngon lắm. Đảm bảo là e ghiền luôn đó?

-Thôi...Thôi,em ko vào đâu,mà anh biết chỗ nào nhận sửa quần áo ở đâu ko chỉ giúp em với?

Tuấn nghe vậy, liền chỉ tay về phía trước

-Đó...e đi thẳng lại đằng trước tầm 50 m nữa là tới. Tiệm đó người ta nhận sửa quần áo lâu năm rồi đấy em

-À vâng chắc nảy giờ do em đi chưa tới..thôi cảm ơn anh nha,mà anh vào làm đi..?

-Có cần anh dẫn lại tới chỗ luôn ko?

-Không cần đâu...anh???

Cô vừa định chào Tuấn bước đi tiếp thì ngay trước mặt cô chiếc ô tô bóng loáng đỗ trước mặt cản đường cô nên Đan đành đứng im lại đợi xe dời chỗ khác rồi mới định bước đi thì cạnh bên Tuấn lay lay bên vai cô,gương mặt anh có vẻ khẩn trương lắm Tuấn nói

-Xe đó của sếp anh đó,không biết nay sao

giờ này anh ấy lên nữa,thường ngày cả tháng mới lên,hôm qua lên rồi,nay lại lên,thôi anh chùn vào trước em ở lại đợi xe tránh rồi đi sao nha...để lúc nữa anh bị chửi đấy,à em xong việc quay lại đây nha, anh làm vài món cho em ăn với đem về cho bác gái. Hôm qua bác có dặn anh mà trưa nay chắc anh không về kịp vì hôm nay khách sạn anh có đoàn khách nước ngoài đến.

Tuấn nói xong chưa kịp cô trả lời thì đã lật đật chạy lẹ,cô phì cười với cái tính cách của anh đã ba mươi tuổi rồi mà xem ra anh ấy cũng hài thiệt…

Cô đứng im đợi xe tránh nên cũng vô tình dán chặt đôi mắt nhìn vào chiếc xe..Anh bảo vệ bước lại mở cửa,bên trong một người cũng đang chuẩn bị bước ra.

….

Bên trong xe một người cũng chuẩn bị bước ra, nhưng do lúc đó cũng có một chiếc xe nữa vừa chạy đến nên Đan vội tránh sang một bên rồi lũi ra chỗ trống chen đi qua luôn,với lại tính cô ít khi nào tò mò chuyện người khác nên cũng chẳng thèm để ý đến cái người mà Tuấn nói là sếp anh ta

Đúng như lời Tuấn hướng dẫn thì cuối cùng Đan cũng tìm được cái chỗ sửa quần áo. Ngồi trò chuyện đợi cô ấy xem đồ thì Đan mới biết cô Lan này ở đây lâu lắm rồi, mấy đời nhà cô đều nhận sửa và may đồ cho khách, mấy chục năm trước thì gia đình cô làm ăn được lắm, nhưng sau nơi này lên chung cư nhiều và người giàu đến đây ở nhiều thì công việc của cô cũng bị chững lại. Cô nói cô đang định sẽ bán nhà rồi lui về quê cô dưỡng già. Lâu lắm rồi cô chẳng nhận đồ của ai nữa, chiếc máy may để ở góc nhà đã bám bụi từ lâu, cho đến hôm nay cô cứ nghĩ sẽ dẹp tiệm thì Đan tìm đến với cô.

Loading...