Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

CON RIÊNG CỦA CHỒNG - Chương 22

Cập nhật lúc: 2025-06-18 15:45:53
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đan nghe xong cũng hiểu được đôi phần định hỏi tiếp chị mấy chuyện nữa cho rõ nhưng thoáng nghe tiếng bé Trà khóc trên nhà nên Đan liền nhẹ giọng nói với chị Lài

-Tôi hiểu rồi...thôi chị về phòng chơi với bé Trà đi…

Chị Lài gật đầu nhưng trước khi đi chị lại có hơi chần chừ một lúc rồi nói tiếp

-Dạ mà mợ có chuyện này....Lúc mợ mới về tôi ko ưa mợ nên số tiền tôi lấy của bà là do tôi đổ lỗi cho mợ để muốn mợ bị bà chủ ghét mợ...nhưng sau này khi tiếp xúc nhiều thấy mợ hiền,yêu thương cậu thật lòng nên tôi…tôi ko còn ghét mợ nữa..tôi thành thật xin lỗi mợ....

-Chuyện qua rồi...tôi ko để bụng chị đừng bận tâm?

Chị Lài ra ngoài ,trong này Đan cũng bắt đầu suy nghĩ về chuyện của chị Loan, thế nhưng càng suy nghĩ thì cô càng rối vì theo như lời chị Lài kể thì từng chi tiết cũng hợp lý lắm, cái khó hiểu là nguyên nhân gì chị Loan lại chọn cách phản bội Minh để đi theo người đàn ông khác thôi, Mà theo lời của cha chị Loan thì theo ông chị Loan không có như vậy và ông đang nghĩ chị Loan bị hại …một lúc sau cảm thấy suy nghĩ mãi vẫn không ra mà đầu thì lại nhức quá nên Đan liền mở cửa phòng đi ra ngoài cho khoay khỏa, vừa ra đến thì Đan bắt gặp Trà với chị Lài cũng đang chơi đùa ở sân

Đan đứng nhìn, dạo này bé Trà khỏe nên chị cho nó ra sân chơi,nhìn con bé vui đùa nghịch hết cái này đến cái khác mà lòng cô chua xót,tuổi thơ của con bé thật bất hạnh quá,mới tý tuổi đầu đã thiệt thòi sống cảnh xa mẹ rồi.

Vừa nghĩ đến đây, nước mắt Đan khẽ rơi, đơn thuần là cô thương cho Trà mà thôi. Đúng lúc này thì Trà chạy đến, chưa kịp lau nước mắt con bé đã đưa tay nắm lấy tay Đan và hồn nhiên hỏi

-Dì Đan khóc à?

Đan lau nước mắt rồi cúi xuống cười với Đan, cô nói

-Không, bụi bay vào mắt dì thôi, con chơi có vui không?

-Dạ vui, dì Đan ra chơi với Trà đi…

Con Linh đang nấu cơm ở nhà dưới, nó nghe tiếng nên quay ra vừa hay thấy Đan đứng nói chuyện với con bé thì nó liền nhếch mép khinh bỉ rồi cất giọng nói mấy câu mỉa mai:

-Lại giả vờ, có nịnh lấy lòng con bé thì cuối cùng cũng chỉ là mẹ ghẻ mà thôi. Mà mè ghẻ thì mấy đời mà thương con chồng thật lòng đâu ha?

Đan quay sang nhìn nó nhưng không hề tức giận vì biết nó đang ganh tị với mình nên Đan chỉ nhẹ nhàng ôm Trà trong lòng rồi nhìn nó chọc tức lại.

-Đúng, mày nói đúng đó, nhưng mẹ nào thì cũng là mẹ, chỉ mắc cười là có người cũng muốn làm mẹ người ta lắm nhưng làm không được mà thôi.

Đan vừa dứt lời thì cùng lúc mẹ chồng cô đi ra nên con Linh chỉ đành hậm hực giấu cơn bực tức nén lại chỉ trừng mắt im lặng ko hó hé tiếng nào, còn Đan thấy bà cũng giả vờ để bé Trà đứng bên cạnh nội rồi đi xuống phụ nấu cơm với nó. bà Sáu thì thấy cô và con Linh thân thiết trong bụng cũng ngầm ý hài lòng bà đoán có lẽ Đan đã hiểu được lòng bà. Bế cháu nội lên hôn yêu con bé một cái, giao cháu lại cho Lài bà đi thẳng ra xe cho chú tài xế chở đi công việc...

Bà Sáu vừa đi trong này Đan cũng nhanh chóng buông con cá định làm trong tay xuống, cô quay đi vừa đúng lúc tầm mắt Đan va phải cái tô cơm để riêng trong tủ mà con Linh mới vừa bới ra, hơi nóng của tô cơm vẫn còn nghi ngút. Cô khựng chân lại, hai đầu mày nhíu chặt, vô thức Đan lại nhớ ra cái tô cơm mà lúc tối mẹ chồng cô đem ra ngoài nhà kho.

Những nghi hoặc trong lòng như tơ rối nhưng rồi Đan cũng bước nhanh đi ra phía ngoài trong sự ngỡ ngàn của con Linh,phía sau lưng cô cặp mắt nó tràn đầy sự câm phẫn...

....

Đan đi ra ngoài cỗng vẩy tay kêu anh xe ôm đang đứng với mấy ông khác ngoài đầu đường, anh ta thấy cô thì chạy xe nhanh lại.

-Cô đi đâu tôi chở...???

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-rieng-cua-chong/chuong-22.html.]

-Anh chở tôi ra ngoài chợ nha...

-Ok cô đội nón xong lên xe đi...

Đan lên xe anh ta cũng bắt đầu chạy...đi được giữa đường cô hỏi anh

-Anh chạy xe ở đây bao lâu rồi?

Anh ta cũng nhiệt tình trả lời lại với cô

-6năm rồi cô

Nghe vậy Đan có chút vui mừng, cô cố tình hỏi lại

-6năm ???

-Đúng rồi 6 năm..mà chi vậy cô?

-Dạ vậy anh biết ở xung quanh đây có ai tên Khôi không ạ? Cái anh mà xưa quê ở đây rồi nghe nói có vợ con xong chuyển luôn nhà lên phố ở mấy năm nay không về đó anh

Anh xe ôm im lặng có lẽ là đang suy nghĩ vì ngồi ở sau nên Đan không biết biểu cảm hiện giờ của anh ta là gì, một lúc sau anh ta trả lời

-Ý cô nói cái thằng Khôi mà cướp vợ của thằng Minh con bà Sáu sầu đời đúng không?

Nghe đến chuyện riêng về chồng mình,Đan có hơi hụt hẫng, cảm giác trong lòng khó tả lắm nhưng rồi cô cũng gật đầu trả lời

-Đúng rồi anh, anh biết hiện giờ địa chỉ nhà anh ta ở đâu không?

-Nhưng cô hỏi để làm gì, mà cô là vợ sau của thằng Minh, cô cũng định dính vào thằng Khôi đó nữa à?

-Không, anh hiểu sai về tôi rồi. Tôi chỉ muốn hỏi địa chỉ anh ta để tìm chị Loan về cho bé Trà thôi. Con bé cứ nói nhớ mẹ ạ.

Đan giả vờ nói như vậy nên anh ta cũng thật lòng trả lời

-Tôi… mấy năm trước thằng Khôi có thuê tôi chở lên đó một lần, sau này tôi cũng lên Phố lập nghiệp được mấy năm, cũng gặp nó mấy lần. Rồi ở trên đó thất nghiệp tôi lại trở về đây, nên có lẽ tôi nhớ đường. Cô định đi xe gì lên đó? Nếu mà đi xe đò thì cũng khó tìm nha.

Anh ta nói vậy, Đan cũng hiểu ý anh ta đang muốn gì thế nên cô lập tức đáp lại.

-Cuối tuần này anh đưa tôi lên đó tìm nha. Tiền bạc bao nhiêu anh cứ nói tôi trả ạ. Tôi đi xe đò bị say xe.

-Ok cô. Tới đó tôi sẽ chở cô đi.

Nói xong anh ta tiếp tục chạy chở Đan ra chợ...Còn Đan thì mừng thầm trong bụng khi đã nắm được đôi chút thông tin về người đàn ông tên Khôi đó. Để giúp cho cha chị Loan và để tìm hiểu rõ mọi chuyện Đan chắc chắc phải lên phố một chuyến mới được.

Loading...