CON RIÊNG CỦA CHỒNG - Chương 15
Cập nhật lúc: 2025-06-18 15:45:37
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bé Trà nhìn thấy sự đồng ý của bà nội thì đưa hai cái tay bé xíu về phía cô ý muốn cô bế nó,Đan khẽ cười, trong lòng vì hành động này của con bé mà cô vui theo, ôm lấy con bé vào lòng mình, dù không phải con cô nhưng cô thấy thương nó lắm,vì con bé còn nhỏ đã phải xa mẹ nó rồi nếu như...Minh thât lòng thương cô có lẽ cô cũng nguyện cả đời này chăm lo bù đắp tình cảm cho con bé ..ai ngờ....chuyện đi tới mức như thế này cô cũng chẳng biết mình có thể ở lại bên Minh bao lâu nữa… bất giác nghĩ đến Đan lại chạnh lòng
Con bé được cô bế thì thích lắm, nó đeo cô suốt thôi,đến khuya buồn ngủ nó mới chịu buông cô ra...Chị Lài quay về phòng đưa điện thoại lại cho cô xong thì mẹ chồng cô liền bảo cô về nhà ,còn cho cô vài trăm bỏ túi,nói cô ra gọi xe mà về.
Lúc này nhìn bà cô ấm lòng thật sự,đến phút cuối khi cô đã chán chường và thất vọng với cái gia đình này thì bà lại thay đổi thái độ, cô thở dài, trong lòng lại lăn tăn.
Đan cảm ơn bà rồi ra phía ngoài bệnh viện bắt xe ôm đi về....
Ai ngờ mới vừa ra khỏi phòng bệnh cô lại gặp ngay chị cùng phòng tay đang xách bình nước đi vào,cô cũng lịch sự chào chị,chị thấy cô liền kéo tay lại làm bộ hỏi nhỏ nhưng thật chất lại oang oang cái giọng
-ủa em,con bé trong phòng ko phải con ruột em hả,hèn chi chị thấy ko giống là chị nghi lắm mà?Mà nha khi nãy lúc đi ra chị thấy con bé nào đi chung với chồng em ra tận cổng đó em..
Cô bất ngờ có chút khó chịu khi nghe tin đó , con Linh đúng là quá trơ trẻn mà, cả Minh cũng vậy…nhưng liếc thấy mọi người xung quanh nhìn cô với ánh mắt hiếu kỳ làm cô cũng ngại,cô vội thay đổi sắc mặt điềm tỉnh rồi trả lời cho qua
-Con bé đó là em em,nó bệnh chắc gặp chồng em nên anh em nó hỏi thăm thôi,ko gì đâu chị, thôi chị vào với con bé đi,em về nha..
Cô bước đi vội,chị đó đằng sau còn nói với theo...
Ơ....ơ...em...nhỏ này..chưa hỏi xong mà....
...Ngồi trên xe về được giữa đường Đan vô tình đi qua công viên lần trước mà Minh đưa cô đi dạo ,tự dưng vô thức nhớ lại câu chuyện khi gặp người đàn ông kia, cô nhanh chóng liền kêu chú xe ôm dừng lại, cô trả tiền nói chú về trước xong cô đi từ từ vào công viên và thầm mong sẽ gặp lại ông ấy.
Và có thể ông trời lại một lần nữa sắp đặt. Một lần nữa ông ta lại xuất hiện. Có lẽ ông ấy hay loanh hoanh ở quanh đây thì phải
-Chú ơi,chú ngồi xuống cho con hỏi chút chuyện được ko chú?
Người đàn ông đó nghe xong liền ngồi xuống cạnh Đan nơi ghế đá.
-Cô..muốn hỏi tôi chuyện gì?
-Dạ,hôm bữa con có đến đây, đã nói chuyện với chú một lần rồi. Chú có nhớ không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-rieng-cua-chong/chuong-15.html.]
Ông ta nhìn Đan rồi nói
-Tôi nhớ chứ làm sao quên được. Hôm nay cô đến để báo tin về con gái tôi đúng không?
Nghe ông ấy hỏi Đan khẽ lắc đầu
-Dạ không? Trước khi tìm chị ấy, chú cho con chút thông tin về chuyện của chị ấy và anh Minh được không chú?.
Ông ấy gật đầu với câu hỏi của Đan, khẽ đưa tay gỡ chiếc nón đã cũ sờn trên đầu xuống, người đàn ông với gương mặt khắc khổ, nheo nheo đôi mắt đưa tay tìm trong túi rút ra một tấm ảnh cũng đã cũ
-Cô biết người trong hình chứ?
Đa nhìn tấm hình trong ảnh là người con gái mặc áo dài đỏ đứng bên cạnh choàng tay Minh chồng cô,ko cần nghĩ nhiều Đan cũng biết được ai rồi..Đan vội nói
"Chú đây là... chị Loan
Ông ta lại gật đầu, lần này ánh mắt hướng nhìn xa xa gợi buồn nhớ lại
-Cô nói đúng rồi đó,con nhỏ tên Loan là vợ trước của thằng chồng cô,con gái của tôi...?
-....
-Bảy năm trước con Loan nhà tôi quen với thằng Minh,quen đâu được một năm thì nhà tôi gã nó về bên đó,cô biết không lúc đó nhà tôi cũng thuộc dạng khá giả nên con nhỏ về đó được bà Sáu sầu đời cưng chiều lắm,chẳng để nó làm việc gì cả. Cứ tưởng là cả đời con mình đã được chọn đúng chồng, nhưng không mãi sau nó có bầu sanh ra con Trà,thì có lần nó chạy về đây khóc lóc với mẹ nó rằng nó sẽ bỏ chồng,bà nhà tôi khuyên răng nó đủ kiểu thì nó cũng về lại nhà bên đó,nhưng có hỏi nguyên nhân thì nó ko nói là chuyện gì? Sau thì thấy vợ chồng nó cũng ẵm con Trà về đây chơi mấy lần,tôi cứ nghĩ hai đứa nó hoà lại rồi nên cũng yên tâm phần nào..ai ngờ qua bữa tiệc thôi nôi con bé,con Linh chạy qua đây báo vợ chồng tôi biết là con Loan nó đi theo trai lên phố ở rồi,lúc đầu vợ chồng tôi ko tin cũng có đi qua nhà hỏi chuyện thì bị bà Sáu chửi như hắt nước vào mặt......rồi đuổi luôn vợ chồng tôi về,sau nghe bên đó kể lại sự tình rằng con Loan dẫn trai về nhà ăn nằm,thằng Minh bắt gặp nên nó xấu hổ theo người ta bỏ đi luôn..mà tôi ko tin nó là người như vậy đâu,con Loan nhà tôi từ nhỏ đến lớn là người ngoan hiền,chẳng giao du với ai,ai gặp nó một lần cũng thương nó hết,vậy mà....Tôi nghĩ chắc chắn có chuyện gì đó rồi,cũng suốt một thời gian tôi bỏ công,bỏ chuyện đi tìm kiếm nó nhưng ko một tung tích,bà nhà tôi vì thương nhớ nó mà bệnh lên bệnh xuống rồi ít nói chuyện với ai nữa.....sau một thời gian thằng Minh cũng có tới lui sang đây hỏi về con Loan nhưng tôi cũng chỉ biết trả lời rằng nó ko có về, nghĩ là lỗi con mình nên tôi cũng ko nặng nhẹ gì với nó,nó cũng hay sang đây thăm tôi. Nhưng cô nè, linh cảm của người cha tôi có cảm giác con Loan đã gặp chuyện cô ạ
Đan ngồi nghe xong câu chuyện cũng là lúc trên gương mặt già nua khắc khổ ấy rưng trưng đôi dòng lệ. Cô cũng dần hiểu ra mọi chuyện là thế nào rồi? nhưng cô có cảm giác ko tin chị Loan là người như lời đặt điều của nhà chồng cô kể đâu chắc chắn trong chuyện này có ẩn tình gì rồi, và con Linh nữa, con nhỏ này nó thích Minh lâu rồi, Đan nghĩ chắc cũng do nó một phần trong đó.
Chợt nghĩ ra một chuyện Đan hỏi liền..
-À chú biết người tên Khôi được đồn là có gian tình với chị Loan là ai hay không ạ.
Ông ta nghe xong lập tức lại gật đầu