Lần này nghe xong Đan choáng váng thật sự,vậy là nó lén lúc với Minh tận mấy năm rồi ,có thể trước lúc chị Loan vợ anh bỏ đi,con này cũng cáo già thiệt,cô nghĩ có khi chị Loan bỏ đi nguyên nhân là do nó không chừng? Còn Minh,anh yêu nó vậy anh còn theo đuổi cô làm gì nữa,hay đúng như lời con Linh nói tại mẹ chồng cô ko chấp nhận nó nên Minh quen cô,cưới cô về để làm bình phong thuận lợi cho hai người họ lén lút với nhau. Con này cũng tài thiệt,không một chút sơ hở nào,lúc nào với cô cũng mợ mợ con con làm cô cứ nghĩ nó nhiệt tình với mình chứ? Thì ra mọi chuyện trong đầu nó đã toan tính sẵn rồi
Được ...vậy nếu nó muốn đấu với mình, Đan cũng sẽ chơi lại hết lòng với nó. Còn cả Minh chồng cô nữa, cô sẽ không để họ được đắc ý ở bên nhau dễ dàng như vậy đâu. Cả chuyện của chị Loan, chuyện của mẹ chồng cô. Nếu như họ muốn cô không được hạnh phúc thì cô nhất định cũng sẽ không để họ được sống yên ổn như vậy được...
Và bây giờ để mọi chuyện được phơi bày thì Đan trước tiên phải tìm cho được người đàn ông tên Khôi...
Nghĩ vậy xong Đan không vào phòng con Linh nữa mà quay về lại phòng bé Trà dù cho tim cô giờ này như có ai đang bóp mạnh, đau lắm nhưng bởi vì giờ mà vào cô biết cô sẽ không giữ nỗi bình tĩnh có khi còn xé xác con Linh ra nữa không chừng! Lúc ấy lại làm ầm ĩ cả bệnh viện thế nên thôi thì cô cứ dằn xuống, cứ tỏ ra bình thường để nó còn diển cho cô xem nữa chứ, giờ mà hạ màn thì xem ra cũng phí quá.
Đan xoay đi trở lại phòng bà Sáu thấy cô đi vào bà cất giọng hỏi cô ngay
-Sao rồi con Linh khoẻ chưa con?
Đan thở mạnh, cố gắng kìm nén cảm xúc để không phải vỡ oà. Cô nói
-Dạ con ko tìm được phòng nó mẹ ạ,để con gọi cho anh Minh thử xem sao.
Bà Sáu nghe xong thoáng ko được vui! Bà cằn nhằn
-Cái bệnh viện bé xíu mà con tìm không ra vậy nãy giờ con đi đâu đó?
-Thiệt mà mẹ,con tìm không thấy,nảy đang đi con gặp người quen nên con có đứng lại hỏi thăm họ xíu thôi mẹ.
-Biết ngay mà, cô chỉ tổ nhiều chuyện là giỏi?
Đan thừa hiểu mẹ chồng cô đang mỉa mai cô nhưng thôi cô không muốn đôi co nhiều vì nói nhiều sẽ lại mất lòng bà nữa,nếu muốn hạ con Linh thì trước tiên làm dịu lòng bà mẹ chồng này trước mới được, nghĩ xong cô cũng liền rút điện thoại ra gọi ngay cho Minh...
Tút....
Tút.....
Tút....
Tiếng chuông điện thoại dài vô tận, giờ phút này nghe tiếng tút thôi cô cũng ứa gan, không biết là chồng cô đang làm cái quái gì bên đó mà rất lâu bắt máy, Đan định tắt đi thì bất ngờ bên kia có người vội trả lời
_Alo!
Là tiếng con Linh mà,còn dám nghe máy chồng cô nữa, Đan nhếch môi, nhìn sang mẹ chồng đang ngồi bên ghế nên sẳn giọng cô nói lớn luôn để cho bà còn được nghe
-Ai vậy? Sao bắt máy của chồng tôi!
Con Linh bên kia nhẹ giọng đáp lại
-Dạ con nè, Linh nè mợ hai, cậu hai mới ra về mà cậu bỏ quên điện thoại ở đây,thấy mợ gọi con tưởng có việc gì gấp nên con mạn phép bắt máy ạ
-Ủa vậy ra là em hả Linh,vậy mà mợ còn tưởng chồng mợ đang lén lút với con nào,l rồi để con đó bắt máy nữa chứ? Mà em nằm phòng nào sao nảy mợ đi sang tìm ko được vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-rieng-cua-chong/chuong-14.html.]
Nói đến đây Đan cũng để ý bên kia giọng con Linh hơi gấp gáp hỏi lại, chắc là nó chột dạ
-Ủa mợ, mợ…mợ…đến từ khi nào?
Đan trả lời tỉnh bơ
-Em sao vậy, sao lại run vậy hả, có bị đau chỗ nào không? Mợ mới tìm thôi,mà Em nằm phòng nào đó?
-Dạ con nằm phòng 10 ạ… mợ… có đi ngang qua không mợ?
-À vậy chắc mợ đi ko đi tới rồi...mà thôi em nghĩ đi… biết phòng rồi chút xíu nữa mợ qua nha...
-Dạ thôi phiền mợ quá,con khỏe rồi,mà nghe nói bé Trà cũng nằm trong đây hả mợ,con bé khoẻ chưa?
-Con bé khoẻ rồi,vậy thôi em nghĩ đi, mợ tắt máy đây?
Đan tắt thì đúng lúc chị Lài đứng kế bên lên tiếng hỏi cô liền
-Mợ hai sao con Linh nó cầm điện thoại của cậu?
Đan nhìn thấy mẹ chồng cũng nhìn về phía cô chắc cũng định hỏi mà chị Lài hỏi trước nên bà im luôn chứ gì?
-Anh Minh để quên điện thoại bên đó chị?
-Vậy để tôi qua lấy,chứ không thì lại mất nữa?
Bà Sáu lúc này cũng nói thêm vào?
-Ừ mày qua đó lấy đem về đây tí vợ thằng Minh đem về luôn,sẵn tiện xem con Linh nó ra sao rồi...?
Đan nhìn thấy chị Lài nghe mẹ chồng cô cho phép xong thì đi luôn,cô cũng thuận miệng nói với theo số phòng cho chị dễ tìm. Vừa hay đúng lúc chị Lài đi thì trong này bé Trà tỉnh lại, chắc hết thuốc rồi nên cô thấy nó dụi dụi mắt tỉnh lắm, xong chắc do sợ nên khóc thét lên, mẹ chồng cô nghe con bé khóc liền đi tới ôm nó lại dỗ dành
Lúc này Đan cô cũng từ từ đi lại nhẹ nhàng nói với con
-Trà ngoan nè nín đi con,con mau hết bệnh,dì đưa con về mua đồ chơi cho con nha.
Đúng như Đan nghĩ,nghe đến đồ chơi là con bé nín liền,nó nhìn nhìn cô với ánh mắt lạ lẫm một lúc sau cái giọng lí nhí phát ra tiếng nói
-Có thiệt dì dì mua đồ chơi cho con thiệt ko, dì ko phải người xấu phải không bà nội?
Đan nghe xong liền lia mắt nhìn sang bà thấy mặt bà hơi sượng, vốn đã đoán trước điều này nên Đan cũng không hề thay lạ nhưng vì để bà khó xử nên cô đành lên tiếng trước
-Trà ngoan, dì không phải người xấu,dì cũng thương con như bà nội với ba Minh thương con vậy đó,con ngoan đừng khóc,hết bệnh về dì dẫn con mua đồ chơi nha....
Con bé hơi lưỡng lự nhìn bà như muốn hỏi bà cho nó chơi với cô ko? Bà Sáu thì trong hoàn cảnh này đành bất đắc dĩ gật đầu chứ biết sao giờ.
Bà nghĩ thôi cứ để con bé thân thiết với cô cũng được,dù sao bà cũng thấy tâm tánh cô hiền lương,chắc cũng ko hại con nhỏ có chăng là do bà lo xa rồi...