CON RIÊNG CỦA CHỒNG - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-06-18 15:45:04
Lượt xem: 54
Thời điểm bắt đầu giao mùa, bầu trời cứ lúc nắng lúc mưa, có ngày nắng gắt chớp mắt lại mưa tối trời.
Trên con đường đất, vì cơn mưa buổi tối mà bây giờ lầy lội rất khó đi. Minh Đan tay dắt con xe, tay vịn chiếc giỏ hoa s.ú.n.g để đem ra chợ bán. Chân cô dẫm xuống mấy vũng nước trên đường cứ thế những vết bùn dơ văng cả lên quần áo, thế nhưng thay vì tỏ ra vẻ mặt cáu bẩn khỏ chịu nhưng những người bên cạnh đang đi cùng đường, vì nụ cười rất chi thoải mái lúc nào cũng hiện diện trên gương mặt bầu bĩnh lại khiến người khác khi nhìn đối diện càng tăng thêm thiện cảm với cô.
Hai người đi cạnh, vừa dắt xe qua quãng đường lầy, họ vừa trò chuyện
-Năm nào cũng vậy, cái đường thì lầy, hư cả, thế mà con mẹ Sáu Sầu Đời cũng chẳng dám làm đơn kiến nghị lên trung ương để chi tiền về đây làm đường. Bà ấy chỉ tổ ăn tiền đút lót của dân ở đây là giỏi chứ thì khi lên chức chủ tịch xã chưa thấy ngày nào làm nên hồn.
Thái độ cùng lời nói chán nản thể hiện sự bất mãn của cô hàng xóm khiến cho Đan đi bên cạnh cũng cảm thấy tò mò, vì thiệt tình là tuy ở cùng xã nhưng Đan suốt ngày đi ra sông hái hoa s.ú.n.g đem ra chợ bán , rồi về lại tất bật phụ mẹ mình gói bánh để giao cho khách nên cô hổng biết ai với ai ngoại trừ những người gần nhà, và cả bà Sáu chủ tịch xã cô cũng chưa một lần được gặp mặt vì nghe nói nhà bà ấy ở con đường trên, còn nhà cô tít ở cuối đường. Thế nên hôm nay nghe được sự bất mãn đã gợi lên sự tò mò của Đan.
Chân cô đi hơi chậm, để nghe tiếp câu chuyện khi một người nữa đi cùng lên tiếp.
-Bà ấy nổi tiếng khó ăn khó ở từ trước giờ mà, có ai ưa, chỉ được khoản trình độ bà ta có, lại con nhà có điều kiện xưa giờ, ông bà ngày xưa cũng chức cao quyền trọng, giờ bà ta lên giữ chức chủ tịch cũng do mọi người trong cơ quan bầu ra, chứ nói thật chuyện nhà bà ta giờ như hủ mắm, mở ra là bốc mùi. Cho nên bà ấy giờ có tâm trí đâu mà lo chuyện của dân nữa.
-Ủa chuyện nhà bà ta là chuyện gì? Bà biết thì kể tôi nghe với.
-Thì chuyện thằng con bà ấy, li dị vợ rồi tranh giành nuôi đứa con. Mà nói nghe từ lúc li dị tới nay mấy năm rồi con vợ cũng mất tích lun từ khi đó. Mấy năm rồi chẳng ai biết. Mà giờ mới bể ra, nghe nói bên nhà vợ cũ người ta đang đi tìm con gái người ta đó. Không biết có liên quan gì đến nhà bà Sáu Sầu Đời không nữa. Cô vợ cũ mà bỏ đi với người khác thì không nói. Còn mà bị gì thì chắc lại liên quan bà Sáu. Vì nghe nói trước đó bà ta cũng không ưa gì cô này.
-Gì mà ghê vậy? Mà nghe đâu thằng con trai bà ấy cũng đào hoa lắm đúng không bà. Có khi nào vì vậy mà con vợ lớn chịu không nổi không?
-Ừ. Mà thôi để bao giờ có tin tức tôi kể nữa cho nghe. Chứ giờ mình tranh thủ đi chợ bà ạ. Trời lúc này mưa nắng thất thường. Không kịp ra chợ lúc nửa trời mưa là ch ết đói luôn.
-Ừ thôi tranh thủ đi đi bà
Nghe được bao nhiêu đó thôi mà Đan tự dưng cảm thấy hơi sợ. Linh cảm trong cô bắt đầu xuất hiện sự lo lắng mà Đan chẳng hiểu mình đang lo lắng điều gì vì trong câu chuyện này chẳng chút liên quan đến nhà cô. Nhưng sao tâm trạng của Đan càng lúc càng thêm nặng nề thật sự rất khó hiểu.
Ra đến chợ, cũng may bán được hết mớ hoa s.ú.n.g thì trời bắt đầu đen kịt. Ngó thấy sắp mưa lớn nên Đan hối hả tranh thủ chạy về. Vừa kịp bước vào nhà trời mưa xuống như trút nước.
Đan dựng chiếc xe đạp ngoài trước thềm nhà rồi đi nhanh vào trong.
Cha cô đang ngồi trên bàn trà, mẹ thì ngồi dưới chiếc giường xe đang tỉ mỉ lau từng miếng lá chuối để chuẩn bị gói bánh.
Đan lên tiếng
"Thưa cha mẹ con mới đi dạy về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-rieng-cua-chong/chuong-1.html.]
Mẹ cô nhìn cô ngừng tay mỉm cười vui vẻ nói
" Về rồi hả con, hôm nay đi bán được không? Có ướt mưa không con?
". Dạ con bán hết rồi mẹ, cũng may vừa về đến nhà mới mưa nên con không bị ướt ạ!
Mẹ cô quan tâm hỏi, còn cha cô nghe cô thưa chỉ nhìn cô ừ nhẹ một tiếng rồi tiếp tục cầm tách trà đưa lên miệng uống.
Đan đứng đó, nhìn cha mẹ mình, hai tay cô bối rối đan vào nhau rồi bấu chặt. Trong đầu muôn vàng suy nghĩ chẳng biết nên mở lời thế nào. Đứng ngập ngừng một lúc cô mới nhỏ nhẹ lên tiếng
-Thưa cha mẹ, con có chuyện muốn nói…!
Mẹ cô ngước nhìn? Còn cha lên tiếng hỏi. Giọng ông khàn đặc nói
-Chuyện gì hả con?
-Dạ chuyện là bên nhà anh Minh nói cuối tuần này muốn qua thưa chuyện với cha mẹ, cho con và anh ấy lấy nhau ạ.
-Con đã biết gì về gia đình người ta chưa mà đòi lấy?
-Con chưa biết, nhưng anh Minh nói mẹ ảnh tốt lắm ạ.
Đan nói xong, liền cúi thấp đầu chẳng dám ngước mặt lên, vì cô sợ, sợ cha mẹ cô không đồng ý chuyện này…Bởi vì giữa cô và Minh chỉ mới quen nhau mấy tháng, mà cô thì cũng chưa được biết bên nhà người ta thế nào, lúc mới quen Minh, biết anh có một đời vợ và một đứa con gái, Đan đã rất khó khăn để chấp nhận, nhưng vì yêu anh nên cô cuối cùng lại không thể rời xa anh được. Ngày cô thưa chuyện mình đang yêu một chàng trai từng có gia đình. Cha mẹ cô đã lặng người hằng tiếng đồng hồ không nói lời đồng ý cũng chẳng ngăn cấm.
Sau khi nghe Đan thưa chuyện mẹ đã nhìn cô thật lâu, bà trầm mặt, khóe mắt rưng rưng ánh lên niềm chua xót, vì bà thương con gái mình, tự hỏi sao con mình lại dạy dột chọn lựa chỗ đó trong khi ngoài kia biết bao nhiêu sự lựa chọn tốt.
Cha cô đang uống trà nghe cô thưa chuyện. Ông thất thần buông vội ly trà xuống bàn. Ông im lặng thở dài, cuối cùng hôm nay lại đối diện với chuyện này, vốn dĩ ông còn đang nghĩ sẽ từ từ lựa lời khuyên nhủ con gái mình buông cái thằng đó ra, vì theo ông tìm hiểu, nhà bên kia khó ăn khó ở, nhất là mẹ cái thằng con ông thương, bà ta đâu có tử tế gì?
-Không được. Cha không đồng ý cho con lấy thằng đó?
Nghe cha nói, Đan ứa nước mắt hỏi lại
-Tại sao ạ? Anh Minh tốt mà cha?
-Nó đã tốt là đã không bỏ vợ nó