Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Con gái tôi là quỷ linh nhi - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-04-20 16:56:42
Lượt xem: 282

Hà Ảnh sau khi đi công tác nửa năm về thì dự định ghé qua nhà Tú Hạ, khoảng thời gian trước, mỗi lần gọi cho Tú Hạ đều thấy gương mặt phờ phạc, miệng thì lẩm bẩm "bé con đừng bỏ mẹ" mà lòng cô như đau thắt lại. Vì mẹ cô cũng từng sảy mất em cô nên nỗi đau của người mẹ khi mất con, cô cũng gọi là thấu hiểu nhưng vì tính chất công việc nên cô không thể về được.

Bước ra khỏi sân bay Nội Bài, phía trước Hà Ảnh là một cô gái với mái tóc đen dài, tay cầm tấm bảng: “Phú bà Ảnh, ở đây có người cầu bao nuôi.” Hà Ảnh nhìn qua một lượt thấy có chút buồn cười liền tiến tới gõ lên đầu cô gái một cái cốc rõ kêu rồi cười nói: “ Tĩnh Điềm à~ phú bà chẳng lẽ lại đi cày cuốc như mình hửm?”

Cô gái tên Tĩnh Điềm cười khì khì rồi nói: “Chẳng phải mình nói có người cầu bao nuôi sao, cậu phải cày để nuôi mình với Hạ Hạ chứ.”

Epiphyllum

Nói đến đây, Hà Ảnh quanh qua lo lắng hỏi Tĩnh Điềm: “Hạ Hạ thế nào rồi, ổn chút nào không?” Nghe vậy, đáy mắt Tĩnh Điềm hiện lên tia bối rối nhìn Hà Ảnh rồi kéo cô lên xe.

Mỗi lần đến nhà Hà Ảnh, Điềm luôn có một cảm giác rất dễ chịu và thư giãn. Hẳn là do nhà cô là nơi linh thiêng nên Điềm luôn cảm thấy an toàn. 

Sau khi thu dọn sắp xếp hành lý xong, Hà Ảnh từ trong bếp cầm ra hai ly dâu tây mời Tĩnh Điềm ăn. “Ảnh Nam, mình biết cậu hay gọi video với Hạ. Chỉ là mình muốn hỏi… cậu có thấy Hạ có gì đó lạ không?” Tĩnh Điềm vừa nói vừa nhìn sang lo lắng thăm dò Hạ Ảnh. Cô nghe vậy thì biết bạn mình đang lo lắng điều gì, sau đó trầm tư suy nghĩ thật kĩ rồi trả lời:

“Đúng là có xú uế quanh trán nhưng mà đối với phụ nữ bị sảy thai mà nói, đó là chuyện bình thường thôi, chừng 3-4 tháng là sẽ tan bớt.” Tĩnh Điềm nghe thì mím môi lại rồi kể cho Hà Ảnh những chuyện mà cô thấy:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-gai-toi-la-quy-linh-nhi/chuong-2.html.]

“Ảnh Nam, đợt trước cậu nhớ lúc cậu đi công tác ấy, sau cái hôm Hạ xuất viện mình cùng Hạ về nhà. Lúc đầu là mình sợ cậu ấy nghĩ quẩn nên đã chuyển sang ở cùng, nhưng được vài ngày sau thì Hạ như nghĩ thông cái gì đó liền nói với mình là muốn đi Thái Lan chơi ít hôm. Cậu ấy có rủ mình đi nhưng cậu cũng biết công việc của mình không có ngày nghỉ nên mình đã từ chối Hạ. Sau đó bỗng dưng Hạ nổi nóng với mình, đã vậy ban đêm còn lén chích kim vào người mình. Mình thấy nhói nên tỉnh dậy thì thấy cậu ấy bỏ m.á.u mình vào ống nghiệm, thế là mình và cậu ấy cãi nhau. Mình cũng không cảm thấy mình sai nên đã bỏ về. Hai hôm sau mình qua nhà thì thấy cậu ấy không có nhà, hỏi hàng xóm thì họ nói ‘chẳng phải vẫn ở nhà đó sao, có thấy ra khỏi nhà đâu’.”

Hà Ảnh nghe vậy cũng suy nghĩ rất nhiều vấn đề vì Điềm và Ảnh là bạn thân lúc nhỏ, lên cấp 3 mới bắt đầu gặp Hạ rồi cả ba chơi chung đến bây giờ cả bọn đều  23 tuổi rồi nhưng số lần tranh cãi đều không đáng nhắc đến. Nhưng phải đến mức làm tổn thương cơ thể bạn mình thì thực sự hơi quá. Tĩnh Điềm thấy Hà Ảnh suy tư nên cũng ngưng lại huơ huơ tay trước mặt cô, cô chớp chớp đôi mắt rồi nói Điềm cứ kể đi, cô vẫn đang nghe.

Sau đó, Tĩnh Điềm lại kể tiếp: “Sau lần đó mình cũng có gọi cho cậu ấy nhưng cậu ấy không nghe máy, mình cũng tính kể cậu nghe nhưng lại thấy cậu hẳn cũng không thể nghe nên đành thôi. Một tuần sau thì Hạ cũng về nhưng mà lạ lắm. Cậu ấy mang theo một con búp bê về rồi đặt tên cho nó là An Điềm. Thử hỏi xem, nếu ai lấy tên cậu đặt cho con búp bê rồi xuống ngày gọi nó là con, còn mua đồ ăn cho nó, cậu xem có ai không sợ không? Chưa kể nhé, mình mà biết rõ cậu ta vẫn còn chơi cái thứ đó thì đời nào mình cho cậu ta vào nhóm chơi chung.” Tĩnh Điềm nhớ lại thì da gà da vịt nổi cả lên, trong lòng còn có chút tức giận.

Hà Ảnh nghe vậy thì có chút thắc mắc: “Cậu nói ‘vẫn còn’ là sao?” Tĩnh Điềm nghe vậy có chút chột dạ liền cười lấy lòng cô, “Ảnh Nam, mình biết cậu không thích dính đến mấy thứ đó nhưng mà mình thề, lúc cấp 3 mình nghe bạn cậu ta nói cậu ta bỏ lâu rồi, tính cách cũng ôn hòa trở lại. Hơn nữa cũng từng là ân nhân giúp mình qua môn sử địa, thành công lên lớp nên mới thân thiết mà… Bồ tát Ảnh Nam giơ cao đánh khẽ mình thôi nhé.” Nói xong cô liền ôm Hà Ảnh dụi dụi làm nũng.

“Sao cậu không nói cho mình biết?” Hà Ảnh thật sự không hiểu nỗi cô bạn của mình, không biết trách cậu ta đơn thuần hay ngu ngốc. Một khi đã nuôi quỷ linh nhi, nói bỏ liền bỏ, dễ dàng như vậy bao giờ? Nhưng mà phải cao tay ấn đến mức nào mà một cô đồng như Hà Ảnh với truyền thống gia đình hầu đồng nhiều năm cũng không nhận ra. Không! Hay nói đúng hơn là cô chỉ thấy vận rủi của Tú Hạ nhưng bụt chùa nhà không thiêng, dù có tài giỏi cũng không bói cho người thân yêu một quẻ nào được.

Tĩnh Điềm nghe Hà Ảnh hỏi xong thì ánh mắt đã không giấu được sự bối rối: “Mình chỉ là thấy cậu ấy quá đáng thương, mình biết cậu tài giỏi hẳn sẽ giúp cậu ấy, ba cậu ấy mất, mẹ cậu ấy tái giá với ông già Triệu đó. Cậu ấy cũng là….. ùm… bất đắc dĩ.”

 

Loading...