Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Con gái tôi là quỷ linh nhi - Chương 18

Cập nhật lúc: 2024-04-29 09:52:48
Lượt xem: 46

Két…

“Cậu Khiêm, xem tôi làm gì cho cậu này?”

Nói rồi cô ta lấy đằng sau lưng ra một chiếc bánh sinh nhật rồi cười nói với cậu: “Sinh nhật vui vẻ.”

Thấy Chính Khiêm không có phản ứng gì, cô ta ngượng ngạo nói tiếp:

“Lúc nãy ông chủ chỉ đang dạy dỗ tôi vì tôi làm vỡ chiếc cốc yêu thích của ông ấy mà thôi, để cậu Khiêm chê cười rồi.” Nhưng đáp lại cô ta vẫn là sự im lặng của cậu bé. 

Anh ngồi trên giường nhìn gương mặt đáng kinh tởm ấy tràn đầy sự lạnh lẽo đến mức cô ta cũng rùng mình trong vô thức thầm nghĩ sao phòng này lại lạnh như vậy.

Mặc dù mình không động được vào cô ta nhưng anh vẫn muốn xả cục tức này cho Chính Khiêm bé nhỏ, anh đi đến trước mặt cô ả, đưa tay hất tung cái bánh kem trước mắt. Chiếc bánh kem bị hất đập thẳng vào mặt cô ta dưới cái nhìn ngơ ngác đầy bất ngờ của Chính Khiêm.

Anh cũng cực kỳ bất ngờ, không chạm vào được người nhưng chạm vào đồ vật thì được. Ha, để xem tôi dạy cô như thế nào.

Hoàng Nam vòng qua cô ta đi đến cánh cửa, ánh mắt nham hiểm ấy như muốn nói để xem tôi chỉnh cô thế nào. Nghĩ gì làm nấy, anh đưa anh đóng sầm cái cửa vang lên một tiếng động lớn rồi lại mở ra, cô ả thấy thế liền sợ hãi quay lại nhìn, không có ai. Quá kinh hãi, cô ta vội bỏ chạy mà vứt lại cái bánh kem đã lem nhem ở dưới đất. 

Vừa rồi có chút hả dạ, anh chưa bao giờ nhận mình là chính nhân quân tử, không chỉ vậy, anh còn rất thù dai. Để anh về đây, hẳn là giúp anh trút giận đây mà, cũng coi như vừa đúng ý anh.

Epiphyllum

Chính Khiêm bé nhỏ không những không sợ hãi còn nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ nhìn cái cửa đến híp mắt lại. Mặc dù biết thằng bé không thấy mình nhưng anh cũng không khỏi có chút chột dạ, không biết có khiến bé con sợ hãi hay không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-gai-toi-la-quy-linh-nhi/chuong-18.html.]

Nhìn được một lúc rồi thằng bé cũng quay mặt đi chỗ khác, thay một bộ đồ mới rồi bước xuống lầu.

Nhìn thấy ba anh đang đọc báo còn bảo mẫu thì đang pha trà cho ông ta, khung cảnh nhìn rất bình thường nhưng lòng anh lại cảm thấy vô cùng ghê tởm. Nếu anh nhớ không nhầm, chút nữa mẹ về, cô ả sẽ xin nghỉ việc. 

Quả đúng là như vậy, mẹ anh không hề hay biết gì, thậm chí còn cho thêm ả ta tiền vì lý do thương hoàn cảnh cũng như đền đáp sự cống hiến của ả ta với cái nhà này. Đối với người mẹ vừa thân quen vừa xa lạ này, khuôn mặt anh không có bất kỳ cảm xúc hay biểu cảm nào khi đối diện với bà nhưng Chính Khiêm thì có. 

Nhóc con thấy mẹ thì hai mắt sáng ngời chạy đến ôm chầm lấy bà, một hai đòi mẹ kể chuyện lúc đi ngủ cho cậu nghe. Hoàng Nam chỉ biết thở dài trong lòng, anh không còn nhớ rõ từ khi mẹ thay đổi thái độ với anh là khi nào, là từ lúc mẹ có em trai hay từ lúc anh sống lại? Nhìn người phụ nữ trẻ đẹp trước mắt mà lòng anh chỉ biết ngậm ngùi cảm thán.

Ước gì bà ấy mãi mãi như vậy thì tốt biết bao, có lẽ anh cũng không đến mức phải bỏ nhà ra đi với hai bàn tay trắng để sống một cuộc đời mới.

Những ngày sau đó, vì không có bảo mẫu chăm lo, ba mẹ lại bận nên Chính Khiêm bé nhỏ chỉ có thể làm bạn với mì gói và đồ ăn nhanh, Hoàng Nam thực sự nhìn không nỗi nữa. 

Anh bất chấp việc thằng bé có sợ anh hay không mà lao vào bếp nấu một bữa ăn cho nó. Từ nhỏ đến lớn, anh thích nhất là được ăn ngon nhưng vì dòng đời đưa đẩy, muốn ăn ngon thì anh phải học nấu ăn. Dù gì cũng từng làm phụ bếp, anh cũng gọi là có tài có nghệ lại thêm được Hà Ảnh hướng dẫn, ngon hay không thì không biết nhưng chắc chắn là hợp khẩu vị.

Nhóc con đứng một bên nhìn xoong chảo đũa dĩa bay lên theo trật tự mà ngơ ngác. Nhưng tuyệt nhiên lại không có chút sợ hãi nào mà còn nói: “Em muốn ăn mì xào giòn”, sau đó lại cẩn thận dò hỏi: “Có thể không?”

Hoàng Nam quay đầu nhìn thằng nhóc theo bản năng rồi cảm thấy cảnh này hơi quen quen, đây chẳng phải là chuyện lúc nhỏ của anh sao? Vậy mà anh chẳng hề nhớ ra, anh dừng tay một chút rồi bật cười lớn như ngộ ra điều gì đó mà đôi mắt của anh dần đỏ lên, một giọt lệ trào ra… Thì ra… Thì ra không có ông tiên ông bụt nào giúp anh nhưng hồi bé anh tưởng tượng, là tự anh giúp chính mình, là anh bảo vệ nó, là anh giúp nó trưởng thành, trước giờ…. Vẫn luôn là anh.

Chính Khiêm bé nhỏ thấy đồ vật ngưng lại thì mím đôi môi nhỏ xíu cho rằng mình hơi quá đáng mà nói: “Thật ra em ăn gì cũng được ạ.”

Anh nhìn phiên bản nhỏ của mình rồi bước đến mở tủ lạnh lấy mì ra, nhóc con thấy vậy thì mỉm cười leo lên ghế ngồi ngay ngắn chờ ăn.

Loading...