Con gái tôi là quỷ linh nhi - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-04-20 17:13:07
Lượt xem: 78
Nhìn dòng người ra vào khoa cấp cứu, mùi thuốc sát trùng làm anh có chút choáng váng mà ngã phịch xuống ghế. Có trời mới biết anh đã từng rất đau khổ trong khu cấp cứu như nào. Dòng ký ức xẹt ngang đầu anh, lúc anh c.h.ế.t lần đầu tiên vì bị tai nạn, lúc anh bị ba mẹ mắng là đồ quái thai vì đã không c.h.ế.t dù bác sĩ đã công bố giấy báo tử cho anh, đến những lần anh kết thúc mạng sống vì cho rằng bản thân mình là quái vật.
Bởi vì con người thì không thể c.h.ế.t nhiều lần nên sau khi anh sống lại, ba mẹ của anh đã dùng tiền và quan hệ để làm mới giấy tờ của anh, đặt cho anh một cái tên mới, anh vốn không phải là Đinh Hoàng Nam mà là Trần Chính Khiêm - con trai cả của một công ty điện tử người Hoa. Họ cho anh một danh phận mới, đó là anh em sinh đôi với Trần Chính Khiêm mới đi du học về. Không chỉ vậy, ba mẹ anh còn dùng một số tiền lớn để bịt miệng vị bác sĩ năm đó làm giấy báo tử cho anh. Mặc dù vị bác sĩ kia có nói cũng có vài trường hợp bị c.h.ế.t lâm sàng rồi tỉnh lại nhưng ba mẹ anh nửa tin nửa ngờ nên đã đi coi thầy, ông ta nói sổ tử đã có tên anh nhưng anh vẫn còn sống, thật thần kỳ.
Hoàng Nam chẳng quan tâm điều đó có thần kỳ hay vi diệu hay không vì anh vốn không tin vào sinh tử cũng chẳng tin vào tâm linh, nay lại vì chuyện này mà càng thêm chán ghét thế giới mình đang sống. Hoàng Nam không biết mình làm gì để phải nhận lại kết cục này.
Thời gian trôi qua, anh cũng dần quen với thân phận mới này cho đến khi, họ cãi nhau vì anh và thậm chí còn lên ý định để anh qua Mỹ vì sợ có ngày chuyện bại lộ, họ sẽ bị soi mói. Hình tượng…tiền tài…danh tiếng…..Bất kỳ điều gì cũng có thể xếp hàng đầu trong cuộc sống của họ, chỉ trừ đứa con trai này. Có lẽ vì họ còn thêm 1 đứa con khác và ba anh cũng có 1 đứa con riêng bên ngoài. Vậy nên anh đã chọn kết thúc mạng sống của mình, anh muốn xem xem mạng của anh cứng đến mức nào, đồng thời cũng coi như cho mình một cơ hội giải thoát. Khi được đưa đến bệnh viện, bác sĩ đã kịp thời xử lý nên mạng anh vẫn giữ lại được.
Điều đầu tiên sau khi tỉnh dậy, thứ anh nhận được không phải là lời quan tâm hỏi han của ba mẹ mà là một cái tát điếng người. Da đầu anh có chút tê dại, vừa tỉnh lại không lâu nên đầu anh dường như có chút không tỉnh táo. Trong lúc mơ hồ, anh nghe họ mắng anh là nghiệt chủng, là s*c sinh, những người được gọi là ba mẹ hiện đang dùng những lời lẽ thậm tệ nhất trên cõi đời này để mắng diết anh. Cuối cùng chốt lại là ‘sao mày không ch*t đi’. À…Cuối cùng bọn người ấy cũng sống thật với bản thân mình rồi.
Giờ đây, anh chỉ biết dùng tay ôm đầu cúi thấp xuống như một cậu bé bị tổn thương.
Một bàn tay nhẹ đặt lên đầu anh xoa nhẹ, sự ấm áp cùng với động tác dịu dàng ấy xuất hiện như một tia sáng len lỏi trong trái tim đã nguội lạnh từ lâu của anh. Hoàng Nam ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt ngơ ngác.
“Sao lại ngồi thẩn thờ đây vậy?”
Thấy anh nhìn mình với đôi mắt ướt đẫm, cô di chuyển ngón tay lau đi hai hàng nước mắt của anh. Sao cô không biết đôi mắt anh lại đẹp thế này nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-gai-toi-la-quy-linh-nhi/chuong-10.html.]
Anh cũng giơ tay chạm vào người cô để xác nhận sự tồn tại nơi cô. Đột nhiên anh đứng phất dậy ôm chầm lấy cô. Bàn tay ôm xiết chật cô gái trước mắt, giọng nói thỏ thẻ vang lên bên tai cô: “Lần sau đừng ngất như vậy, tôi sợ.”
Cô cười đầy bất lực, cô cũng không muốn mà…Chỉ là, anh sợ gì chứ?
Từ đằng xa có một bóng hình đang chạy đến rồi dừng lại trước hai người, Hồ Trân nhìn chàng trai đang ôm con gái cưng mình thì khẽ ho lên vài tiếng. Hà Ảnh nghe thấy giọng ai quen thuộc thì vội đẩy anh ra.
“Mẹ.”
“Con sao rồi, đau ở đâu? Sao lại để ra nông nỗi này hả?” Bà đến xoay người cô nhìn một lượt rồi nói.
“Mẹ, về nhà rồi con kể mẹ nghe nhé.”
Mẹ cô ừ rồi bảo cô mang theo Hoàng Nam về nhà luôn, đêm hôm lang thang như vậy ai coi cho được.
Epiphyllum
Mẹ Trân đi trước dẫn đường, Hoàng Nam thì đang đỡ Hà Ảnh đi phía sau. Mặc dù cô đã nói mình đã khỏe rồi, lúc nãy chỉ là sự cố thôi, không đáng ngại nhưng anh không yên tâm. Lần đầu tiên anh cảm thấy mình nên trân quý sức khỏe và cuộc sống đến như vậy.
Ra đến xe thì thấy ba Hà đang đợi ở ghế lái, hai bên chào hỏi nhau rồi cùng đi về nhà.