Giang Trì cùng cả ổ lừa đảo nhanh tóm gọn.
Với chứng cứ rành rành, nạn nhân thì đông như kiến, thứ đang chờ bọn chúng chỉ thể là án phạt nặng nề của pháp luật.
Căn mặt bằng chục triệu vì hành vi gian trá của Giang Trì tự động kích hoạt điều khoản, tên .
Từ đầu đến cuối, Kiều An An như kẻ ngoài phim. Chỉ trơ mắt tất cả, như thể hiểu chuyện gì xảy .
Đến khi cảnh sát mời về lấy lời khai, nó mới như bừng tỉnh khỏi cơn mộng.
Nó lao đến mặt , nắm c.h.ặ.t t.a.y , ánh mắt tràn đầy phẫn nộ và thể tin nổi:
“Mẹ! Là báo cảnh sát đúng ?! Sao thể ?! Họ là nhà của con mà!”
nó, chỉ thấy trong trống rỗng, mệt đến tận xương tủy.
“Kiều An An, con thực sự tin bọn đó là nhà con ?”
Nó hỏi đến nghẹn lời, nhưng vẫn cố vênh cổ cãi:
“Thì… họ chỉ cho chúng con thôi! Sau chúng con sẽ cưới ! Mẹ bỏ tù họ hết, con sống ?!”
bật , tiếng nghẹn nơi cổ:
“Đến giờ con còn mơ cưới ? Tỉnh ! Hắn yêu cái gì? Yêu tiền! Yêu căn nhà, yêu sổ tiết kiệm – yêu tiền của con , chứ chẳng yêu nổi con !”
“Ngụy biện!” – nó hét lên, giọng lạc vì giận – “Giang Trì yêu con! Là mấy ganh tị! Mấy chịu nổi khi thấy con hạnh phúc!”
Tiếng gào của nó như lưỡi d.a.o rạch sâu tim – chỗ vốn đầy sẹo.
nhắm mắt, còn sức mà tranh luận.
Cảnh sát đưa cả nhà Giang Trì, cùng Kiều An An, rời .
Trước khi bước lên xe, một viên cảnh sát lớn tuổi , ánh mắt đầy thương cảm:
“Cảm ơn bà hợp tác. Con gái bà… lẽ nên gặp bác sĩ tâm lý.”
khẽ nhếch môi. Tâm lý cái quái gì nữa? Con gái như thế, chẳng còn định nhận .
Giang Trì buộc hàng loạt tội, chứng cứ đầy đủ, giờ chỉ còn chờ ngày lĩnh án.
Còn Kiều An An, vì trực tiếp tham gia hành vi phạm tội nên khi lấy lời khai, thả.
gặp nó ngay cửa đồn cảnh sát.
Nó tiều tụy, mắt sưng mọng, chúng bằng ánh chỉ hận.
“Các vui chứ?” – câu đầu tiên nó buông như mũi dao. – “Các hủy Giang Trì, cũng hủy luôn cuộc đời con!”
Kiều Kiến Quốc bước lên, chắn mặt , giọng trầm nặng:
“An An, cha nuôi con hơn hai mươi năm, để con biến thành bàn đạp cho kẻ khác, càng để con nuôi cả đám hút m.á.u sống ký sinh.”
“Chúng , là để cứu con.”
“Cứu con?” – nó bật khinh khỉnh – “Các đang đẩy con xuống hố lửa thì ! Giang Trì tù , đời con cũng xong! Người sẽ gì? Bảo con khắc phu, xui xẻo, ai còn dám gần con nữa?!”
đứa con gái từng là niềm tự hào của – giờ chỉ còn một gương mặt xa lạ, trơ lì và méo mó vì oán hận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-gai-ban-nha-tang-li-xi-cho-trai-toi-nuoi-con-uong-phi-roi/6.html.]
Lòng lạnh ngắt.
“Tùy con nghĩ cũng .” – đáp khẽ, mệt mỏi. – “Chúng thôi.”
kéo Kiều Kiến Quốc lưng, ngoái đầu .
“Đứng !” – tiếng hét của nó chói lên phía . – “Các ! Các bồi thường cho con!”
dừng bước, , kinh ngạc nó:
“Bồi thường? Bồi thường cái gì?”
“Bồi thường tuổi trẻ của con! Danh dự của con! Tương lai của con!” – nó thẳng, giọng tràn đầy trơ tráo.
“Giang Trì tù là tại các ! Các chịu trách nhiệm! Đưa con năm triệu... , mười triệu! Con khỏi chỗ , bắt đầu !”
khuôn mặt nó – thứ khuôn mặt lòng tham và hận thù nuốt chửng – bật . Một tiếng chua chát tuyệt vọng.
Thì đến cuối cùng, nó và Giang Trì chỉ là một cặp cùng loài.
Tình yêu? Tương lai? Toàn là giả.
Chỉ tiền – mới là thật.
“Được.” – lau nước mắt, lạnh. – “Mẹ sẽ cho con.”
Đôi mắt nó sáng rực lên như thú thấy mồi.
Kiều Kiến Quốc giật :
“Tiểu Oánh, em điên …”
khẽ hiệu cho ông im.
Rồi lấy từ túi một tấm chi phiếu trắng, cùng cây bút.
“Mười triệu, đúng ?”
nhanh chóng con , ký tên, đẩy tờ giấy về phía nó:
“Cầm . Từ hôm nay, con – Kiều An An – và , và nhà họ Kiều, cắt đứt sạch sẽ. Con sống c.h.ế.t, giàu nghèo, từ đây liên quan đến nữa.”
Giọng bình thản, nhưng từng chữ đều như d.a.o c.h.é.m xuống:
“Con… còn là con gái của .”
Kiều An An giật lấy tờ chi phiếu. Khi thấy con , gương mặt nó bừng lên cuồng hỉ.
Nó thèm chúng lấy một , chỉ ôm tờ giấy mỏng đó như báu vật đầu chạy biến – sợ đổi ý.
Nhìn bóng lưng nó khuất dần, Kiều Kiến Quốc run giọng hỏi:
“Tiểu Oánh, em… thật sự đưa nó mười triệu ?!”
bình tĩnh lấy điện thoại từ tay ông, bấm một dãy quen thuộc.
“Alo, luật sư Trương ? là Lâm Oánh. ký một tờ chi phiếu trống, nhận tên Kiều An An. Làm ơn lập tức báo mất với ngân hàng và nộp đơn tố cáo, ghi rõ: nghi ngờ lừa đảo tài chính.”
Cúp máy, mới sang ông, khẽ mỉm nhợt nhạt:
“Em thể thật sự cho nó? Em chỉ chính tay nó tự cắt đứt cái dây ràng cuối cùng thôi.”