CON GÁI BÁN NHÀ TẶNG LÌ XÌ CHO TRAI, TÔI NUÔI CON UỔNG PHÍ RỒI - 4

Cập nhật lúc: 2025-11-17 15:18:43
Lượt xem: 138

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM6If9Rw5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Một nhóm chuyên huấn luyện mấy trò “tẩy não tinh thần” và PUA, dạy cách thao túng, moi tiền phụ nữ nhà giàu.

 

Họ coi những cô gái như mồi béo: moi sạch từng đồng, xong chuồn êm, chuyển qua con mồi khác.

 

bản báo cáo, lưng lạnh toát.

 

nhấc điện thoại, gọi cho Kiều An An.

 

Chuông reo lâu mới bắt máy, giọng nó nghẹn ngào, oán trách:

 

“Mẹ… cuối cùng cũng chịu gọi cho con? Mẹ thật sự cần con nữa ?”

 

ép nuốt cơn ghê tởm xuống, hạ giọng mềm , giả vờ mệt mỏi:

 

“An An, nghĩ nhiều. Con là con gái duy nhất của , bỏ mặc con .”

 

Bên im lặng vài giây.

 

tiếp, chậm rãi, như rắc bả:

 

“Năm triệu tiền mặt, xoay ngay . còn một căn mặt bằng thương mại ở trung tâm thành phố, vị trí cực , giá ít nhất mười triệu.”

 

rõ tiếng thở bên chợt gấp gáp hơn.

 

“Mẹ thể sang tên căn đó cho con, coi như sính lễ gả chồng.”

 

, điều kiện.”

 

“Điều kiện gì?” — một giọng đàn ông chen , trơn tuột như dầu, đúng là Giang Trì. Quả nhiên, vẫn sát bên lén.

 

lạnh trong bụng, ngoài miệng thì êm ái như mật:

 

“Con về đây, tự cùng thủ tục sang tên. Và… cắt đứt với nhà họ Lục , từ nay vác mặt về cái làng đó nữa.”

 

Một bên là “tình yêu” ở cái xó nghèo rớt , một bên là tài sản mười triệu — ngay cả kẻ ngu cũng chọn gì.

 

Quả nhiên, bên , Giang Trì đáp gần như lập tức:

 

“Dì yên tâm! An An sẽ về ngay! Chúng con lời dì, từ nay tuyệt đối qua với đám bà con nhà quê nữa!”

 

Giọng tràn ngập nịnh nọt, tham lam lồ lộ — như thể căn mặt bằng sớm trong túi.

 

Cúp máy, màn đêm ngoài cửa sổ, khóe môi nhếch lên một nụ lạnh như dao.

 

hẹn họ:

 

“Ba ngày nữa, hai giờ chiều, gặp tại trung tâm quản lý tài sản của tòa nhà thương mại.”

 

Ba ngày , mặt ở trung tâm quản lý từ sớm.

 

một — bên cạnh là luật sư cố vấn, lão Trương, hôm nay đóng vai trợ lý riêng của .

 

hai giờ, Kiều An An và Giang Trì bước .

 

An An gầy rộc, hốc hác, nhưng trong mắt lóe lên ánh sáng tham lam xen hưng phấn.

 

Giang Trì thì diện bộ vest rẻ tiền, tóc chải bóng nhẫy, cố vẻ dân thành đạt.

 

Vừa thấy , liền niềm nở, sấn tới:

 

“Dì, dì tới sớm thật! Vài hôm nay chúng con nhớ dì lắm đấy!”

 

An An cũng rụt rè khẽ gọi:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-gai-ban-nha-tang-li-xi-cho-trai-toi-nuoi-con-uong-phi-roi/4.html.]

“Mẹ…”

 

đáp, chỉ nhàn nhạt:

 

“Lão Trương, lấy tài liệu .”

 

Lão Trương gật đầu, lấy xấp hồ sơ dày đặt lên bàn:

 

“Cô Kiều, Giang, đây là ‘Hợp đồng tặng cho điều kiện’ mà Tổng giám đốc Lâm chuẩn cho hai .”

 

Nụ mặt Giang Trì khựng :

 

“Có điều kiện… là ?”

 

Lão Trương đẩy gọng kính, giọng lạnh như thép:

 

“Căn mặt bằng tên Tổng giám đốc Lâm, sẽ tặng cho cô Kiều An An.”

 

Nghe tới đây, mắt Giang Trì sáng như đèn pha.

 

,” – giọng lão Trương đổi hẳn – “trong hợp đồng ghi rõ: trong mười năm, cô Kiều chuyển nhượng, sang tên trao quyền sở hữu cho bất kỳ ai ngoài trực hệ.”

 

“Nếu phát hiện cô dùng lợi nhuận từ căn mặt bằng để chu cấp, hỗ trợ Giang Trì gia đình , hoặc tổn hại tới lợi ích của Tổng giám đốc Lâm — hợp đồng sẽ lập tức vô hiệu.”

 

“Lúc đó, quyền sở hữu căn mặt bằng sẽ thu hồi vô điều kiện, và cô Kiều còn bồi thường 30% giá trị tài sản như tiền phạt vi phạm.”

 

Mỗi câu lão Trương , sắc mặt Giang Trì sầm thêm một bậc.

 

Đến cuối cùng, đen đặc như đáy nồi, gằn giọng:

 

“Dì! Ý dì là gì? Dì đang đề phòng con ? Dì coi thường tình cảm của con với An An ?”

 

Hắn bắt đầu la lối, mặt mũi méo mó vì tức.

 

Còn Kiều An An — đầu óc đơn giản, chẳng hiểu mấy điều khoản là gì. Nó chỉ loáng thoáng rằng căn mặt bằng mười triệu sắp sang tên .

 

Nó kéo tay Giang Trì, giọng khẽ khàng:

 

“Giang Trì, đừng giận, chỉ cho em thôi.”

 

hai đó, khóe môi cong lên lạnh lẽo.

 

chỉ xem, cám dỗ của mười triệu, mấy trò PUA ngọt xớt mà giở liệu còn linh nữa .

 

Sắc mặt Giang Trì đổi tới đổi lui như tắc kè.

 

Hắn chằm chằm bản hợp đồng, ánh mắt đầy giằng xé, cay cú và bất cam.

 

Hắn sang giở trò thao túng:

 

“An An, em xem ! Mẹ em bao giờ thật sự nghĩ cho em ! Đây là sỉ nhục , là sỉ nhục tình yêu của chúng !”

 

“Nếu bà thật lòng thương em, chơi cái trò nhục nhã ? Đây mà là sính lễ ? Làm như bố thí !”

 

Giọng như rót độc, khiến Kiều An An ngơ ngác, mặt mày hoang mang, do dự hiện rõ.

 

cảnh đó, lòng lạnh ngắt, nhưng giọng pha chút bi thương và thất vọng đủ để chọc đúng tim nó:

 

 

“An An, … chỉ để bảo vệ con thôi. Mẹ còn trẻ nữa, thể mãi ở bên che chở con. Căn mặt bằng , là chỗ dựa cuối cùng dành cho con.”

 

“Nếu con thấy sai, thì thôi, xem như hôm nay từng đến.”

 

Nói , giả vờ hiệu cho lão Trương cất tài liệu .

 

Loading...