sang An An, cố níu chút lý trí trong nó:
“An An, rõ ? Trong mắt họ, con chỉ là công cụ. Về với , con.”
Nó ngẩng đầu lên, mắt trống rỗng, môi run nhẹ.
chỉ một cái liếc của Giang Trì, nó cúi xuống, lắc đầu.
Giang Trì ôm vai nó, ngọt xớt:
“Dì , đừng trách An An ba con. Họ chỉ ăn khó thôi.”
Cái giọng dẻo quẹo, từng chữ đều cắm gai.
“Con hiểu dì thương An An, nhưng tụi con thật lòng yêu . Dì xem, nhà con tuy nghèo, nhưng ai cũng quý An An lắm.”
suýt bật .
Quý đến mức bắt osin và rút ví ngừng chứ gì!
“Giang Trì, toạc , gì?” – gằn giọng.
Hắn thở dài vẻ đạo đức:
“Dì , tụi con tính cưới . Con chỉ tổ chức đàng hoàng cho cô danh phận. cảnh con khổ quá, mong dì giúp một tay. Dì coi năm triệu như đầu tư, con thành đạt sẽ trả gấp trăm.”
nhếch mép.
“Nếu cho thì ?”
Nụ mặt tắt ngấm, ánh mắt lạnh lẽo toát vẻ đe dọa:
“Dì, An An yêu con thật lòng. Nếu dì ép quá, nhỡ nó chuyện dại dột… thì dì gánh nổi ?”
Đồ cáo già! Hắn rõ con gái chính là điểm yếu chí mạng của .
Hắn kéo một góc, bộ nhường chỗ cho “ chuyện riêng” với An An.
An An nhào tới, nắm lấy tay áo , nước mắt giàn giụa:
“Mẹ, giúp chúng con . Giang Trì thật sự tài, chỉ cần một cơ hội thôi. Sau tiền, con sẽ bảo mua biệt thự, xe , hiếu kính và ba.”
khuôn mặt ngây dại của nó mà tim như vỡ vụn.
Đứa con dồn hết đời để yêu thương, giờ biến thành một con rối điều khiển.
Không thêm lời nào, bỏ .
Sau lưng, tiếng nó gào đến xé lòng:
“Mẹ! Mẹ ? Mẹ cần con nữa ?”
… đầu .
Trở về thành phố, tự nhốt trong phòng khách sạn, cả đêm chợp mắt.
Trên điện thoại, tin nhắn từ Kiều An An và Giang Trì dồn dập tới như bão.
Tin của An An là lóc, van xin xen lẫn trách móc:
“Mẹ, thể tàn nhẫn ? Con là con gái ruột của mà!”
“Mẹ chẳng chỉ thấy con hạnh phúc thôi ? Nhất định chia rẽ chúng con mới lòng ?”
Còn tin của Giang Trì thì kiểu hai mặt: nửa dỗ ngon dỗ ngọt, nửa dọa dẫm trơ trẽn:
“Dì, dì nên nghĩ , đừng căng mà ảnh hưởng hòa khí hai nhà.”
“An An cả ngày ăn miếng nào , dì thật sự nỡ lòng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-gai-ban-nha-tang-li-xi-cho-trai-toi-nuoi-con-uong-phi-roi/3.html.]
Nhìn mấy dòng chữ , chỉ thấy buồn xen lẫn khinh bỉ.
nuôi nó hai mươi hai năm, dốc hết tim gan, mà chẳng bằng vài câu mật ngọt của một thằng đàn ông quen đầy nửa năm.
Tối hôm , khi chuẩn đặt vé bay về, điện thoại bất ngờ rung lên — thông báo nhắc chi tiêu.
Chiếc thẻ tín dụng dự phòng từng đưa cho Kiều An An, quẹt năm vạn tệ ở một cửa hàng xa xỉ.
Mua một chiếc đồng hồ nam.
trân trân dòng tin suốt một phút.
Tia hy vọng cuối cùng trong — tắt hẳn.
Nó lấy tiền cho để phòng , mua hàng xa xỉ cho thằng đàn ông .
Còn thằng đàn ông đó thì lấy sự ngu của nó để uy h.i.ế.p .
Tốt thôi, giỏi lắm, đúng là con gái cưng của .
bấm gọi Kiều Kiến Quốc, giọng lạnh đến mức chính cũng thấy sợ:
“Kiến Quốc, ông gọi cho vị bác sĩ chúng từng hỏi thăm .”
“Cái acc lớn coi như hỏng hẳn .”
“ nuôi nữa.”
Về tới nhà, việc đầu tiên là khóa bộ thẻ của Kiều An An.
Sau đó, liên hệ với một thám t.ử tư mà tuyệt đối tin tưởng:
“ cần điều tra một tên Giang Trì. Đào gốc bới rễ, mười tám đời tổ tông cũng moi cho .”
, cái gã khiến con gái mê đến mất cả lý trí rốt cuộc là hạng gì.
Cùng lúc đó, tìm đến luật sư cố vấn của :
“Lão Trương, căn hộ tên con gái nó bán, tiền bạn trai lừa mất. Giờ cách nào lấy ?”
Lão Trương lắc đầu, giọng khách quan:
“Lâm tổng, nhà đó tên Kiều An An, về pháp lý, nó quyền xử lý. Trừ phi chứng minh lừa đảo, còn chỉ coi như tranh chấp tình cảm thôi.”
hiểu .
Muốn lấy bằng pháp luật — gần như thể.
Vậy thì, sẽ tự dạy cho một bài học.
Không đời nào để gã khốn đó dễ dàng vơ vét tiền của .
Một tuần , bản báo cáo điều tra gửi tới hộp thư của .
mở xem — và thừa nhận, những gì bên trong còn bẩn thỉu hơn tưởng.
Giang Trì thanh niên chí lớn gì cả. Hắn là một thằng lừa đảo chuyên nghiệp.
Từ thời đại học chuyên chọn mấy cô gái nhà khá, ngu ngơ, để giăng bẫy.
Kiều An An nạn nhân đầu tiên, cũng chẳng cuối cùng.
Trong báo cáo còn ảnh — ôm ấp, mật với cả đống cô gái khác.
Một cô trong đó còn nhận : bạn học của An An, Tiểu Nhã — con nhà giàu nức tiếng.
Điều khiến rợn là thám t.ử còn phát hiện lưng thể là cả một tổ chức.