CON GÁI BÁN NHÀ TẶNG LÌ XÌ CHO TRAI, TÔI NUÔI CON UỔNG PHÍ RỒI - 2

Cập nhật lúc: 2025-11-17 15:18:09
Lượt xem: 105

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiến Quốc bước đến ôm từ lưng:

 

“Tiểu Oánh, đừng giận nữa. Đợi nó về, dạy nó từ đầu.”

 

Nước mắt cuối cùng cũng rơi.

 

“Kiến Quốc… em sai ? Dạy hỏng nó ?”

“Không em. Là nó chọn sai đường. Giờ chỉ còn cách cắt đứt con đường đó thôi.”

 

ép bản bình tĩnh.

Đối đầu thẳng chỉ khiến Giang Trì nổi điên, cuối cùng thiệt hại vẫn là An An.

 

nhắn cho :

 

“Năm triệu nhỏ, cần thời gian chuẩn . gặp con gái , tận mắt thấy nó bình an.”

 

Hắn nhắn ngắn gọn: “Được.”

 

Sáng hôm , bảo trợ lý đặt vé bay thẳng về quê .

 

Kiến Quốc đòi theo, giữ :

 

“Ông chỉ khiến chuyện bung bét. Ở , chờ tin .”

 

Máy bay hạ cánh, xe khách ba tiếng, thêm một chuyến xe nát bét lắc đến rớt nội tạng. Cuối cùng, cũng đến cái làng heo hút mà Google Maps còn lười chỉ đường.

 

Vừa bước xuống xe, mùi hôi thối của phân gia cầm hòa bùn đất xộc thẳng mũi.

 

c.ắ.n răng, dẫm lên con đường lầy nhão, theo định vị Giang Trì gửi, thẳng tới nhà .

 

Một căn nhà hai tầng xiêu vẹo, cửa chất đống đồ linh tinh, vài con gà nhởn nhơ bới bùn tìm mồi.

 

Trong sân, liếc một cái, thấy Kiều An An.

 

Nó đang xổm giữa sân, đôi bàn tay đỏ ửng vì lạnh, ngâm trong chậu nước lạnh ngắt, vò đống quần áo cao như núi.

 

Đôi tay mà từ nhỏ còn nỡ để nó rửa một cái bát.

Giờ cắm trong thứ nước bẩn đầy bọt xà phòng, nứt nẻ, sưng đỏ, vết thương cũ mới chồng lên .

 

Nó gầy rộc, đen nhẻm, ánh mắt trống rỗng như tro tàn.

 

Vừa thấy , phản ứng đầu tiên của nó vui mừng, mà là... hoảng sợ.

 

Nó bật dậy, vội lau tay qua loa, giọng lắp bắp:

 

“Mẹ… tới đây?”

 

Ánh mắt nó chẳng khác gì kẻ đột nhập.

 

Ngực đau thắt, chỉ thẳng chậu quần áo:

 

“Kiều An An, đây là cái thứ tình yêu mà con ?”

 

Nó cúi gằm mặt, giọng nhỏ như muỗi:

 

“Mẹ, đừng như … họ đối xử với con .”

 

“Rất ?” – bật , giọng lạnh như d.a.o – “Tốt đến mức để con ăn Tết như con ở, về nhà, trâu ngựa cho ?”

 

“Tốt đến mức để con bán nhà, đem tiền phát bao lì xì cho cả cái họ nhà ?”

 

“Tốt đến mức bắt con quỳ gối rửa phân rửa tiểu cho bà nội liệt giường của ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-gai-ban-nha-tang-li-xi-cho-trai-toi-nuoi-con-uong-phi-roi/2.html.]

Từng câu gào lên, như tát mặt lẫn nó.

 

Sắc mặt Kiều An An khi đỏ khi trắng, môi run run, nhưng cứng họng, chẳng dám cãi một lời.

 

“Đi, theo về nhà.” – nắm c.h.ặ.t t.a.y nó.

 

Đôi tay nó lạnh buốt, thô ráp, mấy vết xước vẫn rớm máu.

 

Nó giật mạnh, cố rút , nhưng buông.

 

“Mẹ… đến đây gì?” – Nó né ánh mắt , lí nhí.

“Đến đón con về.” – , dằn từng chữ.

“Con về!” – Nó vùng , hét lên: “Đây là nhà của con!”

 

lúc đó, từ trong nhà bước một đàn bà trung niên mặc áo bông hoa sặc sỡ – chắc là Giang Trì.

 

liếc từ đầu đến chân, ánh mắt khinh khỉnh, lộ rõ tính toán:

 

“Ôi, bà thông gia đến ? Sao báo , còn bảo con dâu nấu bữa cơm trò.”

 

Miệng thì , tay thì kéo, đẩy trong.

 

Bên trong, đồ đạc mới tinh, bàn ghế sáng bóng, tivi, tủ lạnh, điều hòa đủ cả — rõ là trăm vạn của con gái hóa thành đồ trong cái ổ chuột .

 

Cha Giang Trì chễm chệ ghế, ngậm điếu t.h.u.ố.c phì phèo, tro rơi đầy sàn.

 

Còn Kiều An An bên cạnh Giang Trì, cúi đầu, ngoan như một con búp bê tháo pin.

 

“Dì, ba con dì cũng gặp .” – Giang Trì mở miệng, giọng trơ trẽn. – “Giờ chuyện tiền bạc chứ?”

 

, sang đứa con gái c.h.ế.t lặng lưng .

 

“Năm triệu, mang tới .” – lấy thẻ ngân hàng đặt lên bàn. – “ điều kiện.”

 

Ngay khi thấy thẻ, mắt ba sáng rực như thú đói.

 

“Điều kiện gì, dì !” – Giang Trì sốt ruột.

 

“Một, tiền cho An An, gửi tài khoản riêng của nó, nó tự dùng.”

“Hai, các để nó theo về, đợi kết hôn hãy .”

“Ba, xem sổ hộ khẩu, xác nhận Giang Trì kết hôn.”

 

Vừa dứt lời, mặt Giang Trì sầm xuống.

 

Mẹ thu ngay nụ , hất hàm, giọng chua loét:

 

“Bà thông gia kiểu gì ? Không tin nhà ? Con trai bao cô theo đuổi, chứ rảnh mà bám con gái bà nhé! Nếu thấy An An nó thật lòng, còn chẳng thèm để mắt tới!”

 

“Mà tiền tay An An thì cũng là tiền tay Giang Trì thôi! Hai đứa sắp cưới , còn bày đặt phân minh thế gì?”

 

Cái giọng đanh thép, khinh khiến tát cho một phát.

 

Cha Giang Trì cũng hừ lạnh, giọng thô ráp:

 

“Xem sổ hộ khẩu cái gì? Bà nghĩ chúng lừa bà chắc? Còn chuyện cho nó về, khỏi bàn! Về ai hầu bà nội ? Nó là nhà , thì ở đây!”

 

Ông liếc thẻ ngân hàng, giọng đổi sang khàn khàn:

 

“Thế nhé, bà để thẻ , luôn mật mã. Người thì khỏi mang . Khi nào tiền , chúng sẽ… đối xử t.ử tế.”

 

nhạt — đây chuyện cưới xin, mà là mặc cả buôn .

 

Mà “hàng” họ đang rao là chính con gái .

 

Loading...