CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 99
Cập nhật lúc: 2024-11-09 13:02:45
Lượt xem: 1,405
Quay người vào giả sơn, Tạ Thiệu đi trước, Ôn Thù Sắc thấy hắn bước chân vội vã, hoàn toàn không có ý định dừng lại, sững người một lát, nhỏ giọng gọi hắn: “Lang quân thật sự muốn đi sao?”
Tạ Thiệu dừng bước, quay đầu liếc nàng: “Nếu không thì sao, ở lại nghe lén người ta nói chuyện? Chẳng lẽ tiểu nương tử chưa từng nghe câu quân tử không nghe điều phi lễ, không nhìn điều phi lễ sao.”
Nàng đương nhiên đã nghe rồi, chỉ là không tin hắn không tò mò: “Vậy lang quân cứ đi đi, ta không phải quân tử, ta là tiểu nương tử, thế tử rốt cuộc có bệnh gì ta không muốn biết chút nào, chỉ sợ lát nữa hai người nói chuyện không hợp, xảy ra xung đột, ta phải kịp thời ngăn cản.”
Tạ Thiệu: …
Một lát sau, bên cạnh tảng đá mà tiểu nương tử đang nấp, lại có thêm một người nữa.
Tiểu nương tử quay đầu nhìn lang quân vẻ mặt lúng túng, ánh mắt thản nhiên: “Lang quân muốn nghe thì cứ nghe, ta cũng đâu có cười chàng.”
—
Trong đình, hai người đã đứng đó lúng túng hồi lâu.
Vội vã gặp mặt ở tiệm phấn son, nào ngờ lại ầm ĩ đến mức này, chịu thiệt rồi mới rút ra bài học, tuyệt đối không thể hấp tấp như lần trước nữa, có chuyện gì phải nói từ từ, Chu Khoáng chỉ vào ghế đá trong đình, nói với tiểu nương tử trước mặt: “Nàng ngồi trước đi.”
Minh Uyển Nhu vội vàng lắc đầu: “Ta không mệt, thế tử ngồi trước đi.”
Chu Khoáng cũng không mệt, vậy thì cứ đứng vậy.
Nghĩ ngợi xem nên mở lời thế nào, thôi vậy, cứ hỏi thẳng luôn: “Hôm trước ta và Minh nương tử tình cờ gặp nhau ở tiệm phấn son, nói vài câu, Minh nương tử có hiểu lầm gì về ta không?”
Hiểu lầm thì có, còn không nhỏ.
Nhưng chuyện thế này, Minh Uyển Nhu dù thế nào cũng không nói ra miệng được, vội vàng lảng tránh: “Thế tử đã nói là hiểu lầm, vậy thì chính là hiểu lầm rồi.”
Chu Khoáng: …
Nhìn bộ dạng này của nàng là không tin rồi, Chu Khoáng mặc kệ lễ nghĩa quy củ, bỗng nhiên tiến lên trước một bước, mặc kệ vẻ hoảng hốt của nàng, thanh minh: “Nỗi khổ tâm khó nói ban đêm mà ta nói hôm đó, không phải là ta…” thấy tiểu nương tử trước mặt dường như đã bị hắn dọa cho c.h.ế.t lặng, hai chữ đó rốt cuộc cũng không nói ra miệng, nói: “Mà là ta bị mộng du.”
Tiếp tục giải thích: “Căn bệnh này cũng không phải lúc nào cũng phát tác, thỉnh thoảng mới bị một lần, sợ Minh nương tử sợ hãi, nên muốn nói rõ trước khi thành thân, nào ngờ bị Minh nương tử hiểu lầm…”
Hóa ra là mộng du, Minh Uyển Nhu cũng từng nghe nói, không thấy có gì đáng sợ, nhưng, “Thế tử nói như vậy, ta…” rất khó để nàng không hiểu lầm.
Chu Khoáng đêm qua trằn trọc cả đêm không ngủ ngon, nghĩ đến việc mình còn chưa thành thân, mà vị hôn thê tương lai đã coi hắn là thái giám nghĩ phải lập tức tìm nàng nói cho rõ ràng.
Giờ đã gặp được người rồi, cũng giải thích rõ ràng rồi, nàng dường như vẫn còn nghi ngờ, nhất thời sốt ruột buột miệng nói: “Ta có lừa nàng hay không, đợi đến đêm tân hôn là nàng sẽ biết, nhất định sẽ không để Minh nương tử thất vọng.”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Một câu hùng hồn nói ra, giọng cũng rất to.
Dường như đã lấy lại được mặt mũi đã mất trước đó, gột rửa nỗi nhục, hừ một tiếng thật mạnh, suýt chút nữa là vênh mặt hất hàm, đáng thương cho Minh Uyển Nhu mặt đỏ bừng, suýt chút nữa là bỏ chạy.
Ngay sau đó là Chu thế tử, đi xuống từ đình, đi ngang qua giả sơn, bước chân vội vã, cũng không dừng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-99.html.]
Đợi đến khi bên tai hoàn toàn không còn nghe thấy tiếng động nữa, lang quân nấp sau giả sơn mới nghiêng người đi ra, quay đầu lại nhìn tiểu nương tử phía trong, đã sớm ngẩn người ra, mặt đỏ tía tai.
Lời nói của Chu Khoáng quả thực quá mãnh liệt, ngay cả người nghe lén cũng bị vạ lây, vậy nên, “Tiểu nương tử sau này vẫn nên không nghe điều phi lễ thì hơn.”
Chuẩn bị chu đáo, vừa rồi là ai chủ động áp sát vào hả, Ôn Thù Sắc bực bội: “Lang quân đừng có ghen tị với người ta nữa, chăm chỉ làm việc, rồi sẽ có ngày tháng tốt đẹp của mình.”
Chưa kịp để hắn phản ứng, tiểu nương tử đã từ sau giả sơn đi ra, sắc mặt bình tĩnh chen qua lang quân đang ngây người trước mặt, tay xách váy, cứng đờ cổ, bước chân càng lúc càng nhanh.
Bóng lưng đó nhìn thế nào cũng không giống như vừa làm chuyện tốt.
Lang quân phía sau cuối cùng cũng hoàn hồn, giọng nói có chút nghiến răng nghiến lợi, thậm chí còn gọi cả họ tên: “Ôn Thù Sắc, ý nàng là gì?”
—
Bệnh gì chứ, chẳng qua là mộng du thôi, đều tại thế tử nói nửa chừng không nói rõ ràng, hại Minh Uyển Nhu khóc trắng đêm không nói, còn khiến một đám người lo lắng theo hai ngày, cuối cùng lại là hiểu lầm.
Trải qua một lần này, hôn sự của hai người coi như đã được định, vững chắc không thể vững chắc hơn.
Qua vài ngày liền nghe nói áo cưới của tân nương, Chu phu nhân ở phủ đã đích thân đồng ý, nhà họ Minh chỉ cần chuẩn bị của hồi môn, mọi chuyện đều rất suôn sẻ, Ôn Thù Sắc không cần phải lo lắng nữa.
Ngược lại là lo lắng cho huynh trưởng của mình, nghe nha hoàn của Ôn gia đến báo: “Tam công tử mấy lần gần đây trở về dường như không được vui cho lắm, còn nổi nóng nữa.”
Ôn Thù Sắc không khỏi kinh ngạc, ai mà không biết huynh trưởng Ôn Hoài của nàng trong số các công tử nhà họ Ôn, tính tình ôn hòa nhất, chưa từng nổi nóng.
Lửa giận từ đâu mà ra?
Nha hoàn lại nói: “Tam công tử ở trong phủ đối với lão phu nhân thì không có gì khác lạ, chỉ có mỗi ngày từ nha môn trở về, vừa vào cửa là mặt mày sa sầm, chắc là làm việc không được suôn sẻ.”
Ôn Thù Sắc thầm nghĩ, mặt huynh ấy đã đủ đen rồi, còn đen hơn nữa thì ra là cái dạng gì.
Chuyện nha môn, nàng cũng không rõ, muốn tìm hiểu rõ ràng, còn phải dựa vào Tạ Thiệu, từ sau khi hai người xen vào chuyện vặt vãnh của Minh nương tử và Chu thế tử, dường như đã thân thiết hơn không ít.
Đợi đến khi tan làm, Ôn Thù Sắc lập tức bưng một đĩa bánh gạo đến Tây sương phòng: “Lang quân, cơm nước còn phải đợi một lát, chàng ăn tạm bánh gạo lót dạ nhé, ta tự tay làm đó.”
Tạ Thiệu vừa rửa tay xong, quay đầu nhìn, không khỏi nhướn mày, mặt trời mọc đằng tây rồi, cuối cùng cũng nhớ đến lời mình đã nói.
Kết quả tiểu nương tử đặt đĩa bánh gạo lên bàn hắn, tiến đến cười nịnh nọt: “Lang quân, ta có thể hỏi chàng một chuyện được không?”
Hóa ra là có mục đích khác.
Tạ Thiệu khịt mũi: “Sao, Minh nương tử lại muốn từ hôn nữa à?”
Tên này sau này nếu bị đánh, nhất định là do cái miệng này, Ôn Thù Sắc khen người ta đã yên bề gia thất rồi, trực tiếp hỏi: “Huynh trưởng mới nhậm chức, có phải gặp phải vụ án hóc búa nào không?”