CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 92
Cập nhật lúc: 2024-11-09 12:55:13
Lượt xem: 1,156
Chương 38: Lang quân đừng có được voi đòi tiên
Chương 38
Hai tửu lâu lớn nhất Phượng Thành, một là Túy Hương Lâu, hai là Bạch Lâu, không chỉ ban đêm phồn hoa náo nhiệt mà ban ngày cũng tấp nập người ra vào. Túy Hương Lâu chủ yếu là khách vãng lai dừng chân nghỉ ngơi, còn Bạch Lâu thì phần lớn là người bản địa.
Nói về món ăn, hai bên đều có những món đặc sắc riêng, nhưng Túy Hương Lâu vẫn nổi trội hơn về rượu, nên thường thu hút những công tử yêu thích mỹ tửu. Bạch Lâu thì khác, đối tượng khách hàng đa dạng hơn, từ các lão phu nhân 60-70 tuổi cho đến những đứa trẻ lên ba lên năm, trong đó không thiếu bóng dáng các tiểu thư khuê các. Ví dụ như hôm nay, chỉ cần ngước mắt lên nhìn, là thấy ngay hai vị tiểu thư đang ngồi trong lầu các, bên khung cửa sổ có song gỗ thẳng tắp.
Cửa sổ hé mở che khuất gương mặt hai người, chỉ có thể nhìn thấy một bên vai của các nàng. Tiểu thư bên phải mặc áo ngắn tay hẹp màu sen, phối cùng áo khoác ngắn tay màu vàng hạnh, dải lụa trắng trên tay dường như vướng víu nên nàng ta đưa tay vén vén, sau đó lại đưa tay vuốt tóc mai, cử chỉ hết sức đoan trang tao nhã.
Cách một tầng lầu, lại ở ngoài đường, làm sao có thể ngửi thấy mùi gì chứ. Không nhìn thì thôi, càng nhìn càng thấy khó chịu, càng thêm bứt rứt trong lòng. Chu Khoáng thở dài: "Thôi, mơ tưởng hão huyền cũng chẳng được gì, Tạ huynh, chúng ta đi thôi."
Quay đầu lại, không thấy người bên cạnh đâu, tìm kiếm một hồi mới thấy hắn đang sải bước về phía cửa Bạch Lâu.
Chu Khoáng sững sờ, vội vàng đuổi theo: "Tạ huynh nói trước nhé, ta trên người một đồng cũng không có đâu."
Người phía trước không đáp lời, bước chân không ngừng, tiếp tục tiến về phía trước.
Lúc này đúng vào giờ ăn trưa, khách khứa chật kín chỗ. Trước cửa Bạch Lâu đậu la liệt xe ngựa, người đánh xe đứng bên cạnh, mắt tinh như cú vọ, quay người chạy vào trong lầu.
Chu Khoáng thấy hắn vẫn cứ xông lên phía trước, như thể nhất định phải vào lầu, thầm nghĩ tên này chắc là điên rồi, vừa đuổi theo vừa khuyên can: "Tạ huynh bình tĩnh nào, không phải ta xem thường huynh, nhưng với số bổng lộc ít ỏi hiện tại của huynh, tốt nhất đừng nên phung phí, Tạ phu nhân ở nhà còn chờ huynh nuôi đấy..."
Người phía trước vẫn làm như không nghe thấy.
Vài tốp khách ra về chắn đường, hai người chen chúc lách qua khe hở, đưa tay vén rèm, tiểu nhị lập tức chạy ra chào đón: "Ồ, Tạ viên ngoại lang, Chu thế tử, lâu rồi không gặp hai vị." Cúi người xin lỗi: "Thật ngại quá, bây giờ người đông quá, hết chỗ rồi, hai vị chờ một lát nhé, ta sẽ đi dọn chỗ ngay..."
"Không cần, tìm người." Tạ Thiệu ngắt lời, trực tiếp đi lên lầu.
Chu Khoáng hoàn toàn chẳng hiểu mô tê gì, chỉ có thể lẽo đẽo theo sau, lên đến lầu hai, phòng riêng, đại sảnh đều đã kín chỗ, tiếng người ồn ào huyên náo, khiến người ta hoa cả mắt chóng cả mặt.
Tạ Thiệu đi thẳng về phía dãy bàn gần cửa sổ, liếc mắt nhìn, tiểu thư thì cũng có vài người, nhưng không phải người hắn vừa nhìn thấy.
Mím môi cau mày, hoa mắt rồi sao?
Chu Khoáng nghe thấy câu "tìm người" vừa rồi của hắn, nghi ngờ hỏi: "Tạ huynh muốn tìm ai?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-92.html.]
Tạ Thiệu không trả lời, xoa xoa mi tâm, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, xác định không có bóng dáng của tiểu thư nào cả, không khỏi tự giễu, đúng là đói đến hoa mắt rồi.
Trên người nàng ấy trang sức đã cầm cố hết, làm gì còn tiền lên đây nữa.
Là hắn đa nghi rồi.
"Đi thôi, nhìn nhầm rồi." Tạ Thiệu quay người xuống lầu, Chu Khoáng bị hắn lôi chạy một vòng, trong lòng đầy tò mò, đang định hỏi hắn rốt cuộc nhìn thấy ai, thì người đối diện bỗng đi tới, kinh ngạc gọi: "Tam công tử?"
Tạ Thiệu ngẩng đầu lên, nhận ra đó là người đánh xe của Tạ gia, nhíu mày, nghi ngờ vừa biến mất lại hiện lên: "Sao ngươi lại ở đây?"
Người đánh xe giơ hộp thức ăn trên tay lên: "Lão phu nhân mấy hôm nay chán ăn, không ăn uống gì cả, tam thiếu phu nhân lo lắng, nên hôm nay sau khi từ Ôn gia trở về, đi ngang qua Bạch Lâu, liền sai tiểu nhân vào mua cho lão phu nhân mấy miếng đậu phụ kiềm, để lão phu nhân ăn cho đỡ ngán."
Mấy miếng đậu phụ, cũng chỉ vài chục văn, không tốn bao nhiêu tiền.
Tạ Thiệu hỏi: "Nàng ấy đâu?"
Người đánh xe đáp: "Tam thiếu phu nhân vừa xuống lầu, đi tiệm thuốc mua củ thiên ma cho lão phu nhân."
Xem ra không phải hắn hoa mắt, nàng ấy thật sự đã lên đây.
Cùng người đánh xe ra khỏi Bạch Lâu, dù sao cũng không có việc gì, bèn hỏi nàng ấy ở tiệm thuốc nào, người đánh xe đưa tay chỉ vào dãy cửa hàng đối diện: "Tam thiếu phu nhân không nói rõ, chắc là ở đó."
Chu Khoáng cuối cùng cũng biết hắn vừa rồi đang tìm ai, nhớ tới vết thương trên mông, ít nhiều vẫn hơi sợ, không đi theo nữa: "Tạ huynh cứ từ từ đi dạo với Tạ phu nhân, ta về trước đây."
Đối diện chỉ có hai tiệm thuốc, không khó tìm.
Tạ Thiệu bước vào cửa, liền nghe thấy giọng nói của tiểu thư: "Ta thấy thứ này cũng không tốt như ngươi nói, tiệm bên cạnh còn rẻ hơn hai mươi văn..."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Tiểu thư nói vậy là oan cho tiểu nhân rồi, loại kém hơn ta cũng có, nhưng tiểu thư lại không vừa ý."
"Có thể bớt thêm nữa không, ta không phải chỉ mua một hai lần, quanh năm đều phải mua, nếu giá cả hợp lý, sau này ta sẽ chỉ mua ở chỗ ngươi."
Chủ tiệm vẻ mặt khó xử: "Tiểu nhân đã đưa ra giá thấp nhất rồi, tiểu thư cũng phải để cho chúng ta có bát cơm ăn chứ..." Thấy có người bước vào, ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt sững lại: "Tạ viên ngoại lang."