Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 84

Cập nhật lúc: 2024-11-09 12:45:42
Lượt xem: 1,376

Không biết có phải vì cuối cùng cũng khiến tiểu nương tử đã làm suy bại nhà hắn phải chịu thua một phen hay không, mà lúc bước ra khỏi ngưỡng cửa, Tạ Thiệu cảm thấy thời tiết hôm nay thật trong lành, sảng khoái, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Ngay hôm đó, Tạ Thiệu đến Tĩnh vương phủ nhận chức, Viên ngoại kiêm Quân sự thôi quan.

Chu Khoáng đương nhiên vui mừng, để chúc mừng hắn nhậm chức ngày đầu, tự móc hầu bao, đến Túy Hương Lâu mua một vò rượu tặng hắn: "Đáng lẽ nên mời Tạ huynh lên Túy Hương Lâu ăn một bữa, nhưng Tạ huynh cũng biết, vị Thế tử này của ta e rằng là người có túi tiền rỗng tuếch nhất từ trước đến nay, gần đây lại thêm thiên tai, mẫu thân quản lý chặt chẽ, hôm nay trước tiên mua một vò rượu, bữa cơm còn lại nợ trước vậy."

Thôi Gia cũng mua một vò rượu tặng hắn: "Chẳng phải ta đang tiếp quản cửa hàng của Tạ huynh và tẩu tẩu sao, gần đây ta đang bận rộn sửa sang, chỉnh đốn, tiền bạc đều đầu tư vào đó cả rồi, trong tay không có nhiều tiền mặt, lần sau sẽ bù cho Tạ huynh."

Bùi Khanh thì khỏi phải nói, chút bổng lộc ít ỏi hàng tháng, sau khi duy trì chi tiêu cho phủ đệ thì cũng chẳng còn lại bao nhiêu, mua một vò rượu đã là nghiến răng nghiến lợi lắm rồi.

Trước đây trong bốn người, chỉ có Tạ Thiệu là rủng rỉnh nhất, giờ "con heo đất" đã hết, chỉ sau một đêm tất cả đều trở về nguyên hình, Túy Hương Lâu là không thể đến được nữa rồi, bốn người xách ba vò rượu đến phủ của Bùi Khanh, mặt trời còn treo ở phía Tây, rượu trong chén đã cạn, bốn người nhìn chén rượu trống trước mặt, không còn vẻ phóng khoáng, tự tại như xưa, rất ăn ý đứng dậy, ai về nhà nấy.

Ngày đầu tiên nhận chức, chỉ cần điểm danh, không có việc gì làm, hơn nữa Quân sự thôi quan cũng là một công việc nhàn hạ.

Tạ Thiệu vừa về đến Tạ phủ, đang định chợp mắt một chút, người còn chưa kịp nằm xuống, Tĩnh vương phủ đã có hai người đến, khiêng một sọt tre: "Tạ viên ngoại, Thế tử nói đây là tất cả tư liệu chiến sự từ khi thành lập phủ đến nay, trước tiên để ngài xem qua, làm quen đã."

Tạ Thiệu: ...

Hắn có phải là đang bị chơi xỏ không.

"Thế tử nói, ngài ấy đã xin phép Chu phu nhân rồi, mười lượng bạc mà Tạ viên ngoại ứng trước hôm qua, tháng sau sẽ không khấu trừ vào bổng lộc, coi như là trợ cấp thêm cho Tạ viên ngoại."

Có tiền có thể sai khiến ma quỷ.

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, quả báo đến với hắn rồi.

Còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể thức đêm xem đến nửa đêm, ngày hôm sau đúng giờ Thìn đến Tĩnh vương phủ báo cáo.

Mới nhậm chức, Chu Khoáng đặc biệt may cho hắn một bộ quan phục mới, mặc chỉnh tề, dẫn hắn đi dạo quanh vương phủ một vòng, giới thiệu tất cả các mưu sĩ trong phủ cho hắn, sau đó lại để hắn đi tuần tra cùng Bùi Khanh.

Ý đồ của Chu Khoáng không khó đoán, đại khái là muốn để hắn lộ diện trước mặt mọi người nhiều hơn, càng nhiều người quen biết, sau này càng không thể nuốt lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-84.html.]

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Chiêu này quả nhiên hữu dụng, hai ngày trôi qua, người dân Phụng Thành đều biết tam công tử nhà họ Tạ đã làm quan.

So với chức danh Quân sự thôi quan, "Viên ngoại" càng dễ nhớ hơn, cách gọi của bá tánh Phụng Thành đối với hắn cũng từ "Tam công tử" trước đây biến thành "Tạ viên ngoại".

Mỗi lần nghe thấy "Tạ viên ngoại", Bùi Khanh đều nhịn không được bật cười, không quên chọc d.a.o vào tim hắn: "Không ngờ có một ngày, ta lại có may mắn được cùng Tạ huynh cộng sự."

Mấy ngày nay, trái tim Tạ Thiệu đã trở nên kiên cường, nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn nhỏ nhen, thuận miệng trả thù một câu gần như luôn hiệu quả: "Khi nào ngươi đến Đông Đô?"

Quả nhiên vừa nhắc đến chuyện này, Bùi Khanh lập tức mất hứng, im lặng một lúc, đột nhiên hạ giọng nói với hắn: "Lão hồ ly đó không biết muốn giở trò gì, gần đây liên tục phái người về khuyên nhủ, nhất quyết muốn ta đến Đông Đô một chuyến."

Tạ Thiệu sững người: "Bùi đại nhân phái người đến đón ngươi?"

Bùi Khanh gật đầu rồi lại lắc đầu: "Cả đời này cho dù ta có c.h.ế.t ở Phụng Thành, cũng sẽ không nhận ơn huệ của hắn, nương nhờ sự che chở của hắn. Từ khi hắn bỏ vợ cả, ruồng bỏ con nhỏ, ta đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với hắn rồi."

Tạ Thiệu lại không nghĩ đến chuyện này, hỏi hắn: "Chuyện khi nào?"

"Hôm qua."

Đang đứng giữa đường, cúi đầu trầm tư, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói sang sảng gọi: "Tạ tam công tử."

Tạ Thiệu nghe tiếng quay đầu lại, liền nhìn thấy một khuôn mặt vừa quen vừa lạ, nhận ra một lúc, không chắc mình có nhận nhầm hay không: "Ôn tam?"

"Trên đường trở về, không ít người không nhận ra ta." Lang quân đối diện cười sảng khoái với hắn: "May mà Tạ tam công tử nhãn lực tốt."

Người này chính là Ôn tam công tử Ôn Hoài, tướng mạo trông cũng thanh tú, nhất là lúc cười lên, đặc biệt rạng rỡ, nhưng đúng là cũng rất đen.

Người thì đã nhận ra, nhưng quan hệ của hai người bây giờ thật sự có chút ngại ngùng.

Gặp mặt quá đột ngột, nhất thời không biết nên đối mặt như thế nào.

Trước đó Tạ Thiệu đã biết Ôn nhị gia và vị Ôn tam công tử này quanh năm ở Phúc Châu, chuyện lần này không biết người nhà họ Ôn có báo tin cho hai người hay không.

 

Loading...