CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 70
Cập nhật lúc: 2024-11-09 12:32:02
Lượt xem: 1,374
Ôn Thù Sắc không nhìn thấy vẻ vui mừng mong đợi trên mặt hắn, thần sắc hơi kinh ngạc.
Hắn không thích?
Cũng đúng, công tử bột từ trước đến nay sống trong nhung lụa, số tiền lộ ra từ kẽ tay cũng không chỉ có bấy nhiêu, đoán chắc hắn khẳng định là chê bổng lộc thấp, Ôn Thù Sắc cố gắng động viên hắn: "Lang quân đừng chê bổng lộc thấp, chúng ta ít ra cũng có một chức quan, từ nay về sau lang quân cũng là người làm quan rồi, với bản lĩnh của lang quân, ta tin tưởng tương lai nhất định còn có thể lên..."
Cuối cùng cũng hiểu được tin tốt mà nàng nói là gì, hắn không có phúc hưởng thụ, không đợi nàng nói xong, nhét lại công văn vào tay nàng, có chút vênh váo: "Ta có rất nhiều bạc, không cần làm quan."
Ôn Thù Sắc sửng sốt, ngây ngốc nhìn hắn, hắn e rằng vẫn chưa hiểu rõ tình hình hiện tại của phủ.
Nên nói như thế nào đây.
Thôi, vẫn là nói thật: "Lang quân, chúng ta không còn bạc nữa."
Lang quân đối diện ánh mắt khựng lại, vẫn không hiểu.
Ôn Thù Sắc vẻ mặt áy náy, bắt đầu kể từ đầu: "Hôm đó Cố di nương đến nói với ta, Khánh Châu hạn hán nghiêm trọng, Lạc An sắp đánh trận, bảo ta tích trữ lương thực, ta đã hỏi lang quân, lang quân cũng đồng ý, đã muốn tích trữ, dựa vào nhà giàu có như chúng ta, mấy chục đơn mấy trăm đơn chẳng phải là uổng công sao, tích trữ thì phải tích trữ nhiều, ta liền tùy tiện lấy bạc của Tạ gia và Ôn gia đi mua lương thực, ngay cả của hồi môn của mình cũng bỏ vào, mua hết sạch lương thực trong kho của Thôi gia, vốn tưởng rằng có thể kiếm được đầy bát đầy bồn, mấy ngày trước giá lương thực tăng lên, chúng ta quả thực cũng kiếm được đầy bát đầy bồn, nhưng ai ngờ Lạc An lại thiếu lương thảo, chạy đến chỗ chúng ta đòi, ta biết làm sao bây giờ, Tạ gia là gia tộc công thần, ông nội từng là tả tướng, lo lắng cho vạn dân thiên hạ, Ôn gia ta là gia đình thư hương, ông ngoại từng là thầy dạy của hoàng đế, đều từng nhận bổng lộc của triều đình, bây giờ đất nước gặp nạn, chúng ta tổng không thể khoanh tay đứng nhìn được chứ."
Hít một hơi thật sâu: "Ta liền quyên góp."
Lại nói: "Từ xưa đến nay đều có chuyện quyên góp lương thực được làm quan, lương thực của chúng ta không còn, bạc cũng không còn, tổng không thể tay trắng, để chúng ta c.h.ế.t đói đúng không? Ta nói hết lời hay đẹp với Chu phu nhân, mới xin được ba chức quan, lang quân một phần, cha và anh trai ta mỗi người một phần, từ nay về sau, ba người các ngươi đều là viên ngoại lang rồi, mỗi tháng còn có bổng lộc cố định, mười lăm quan tiền, chi tiêu một tháng của gia đình bình thường là ba ngàn đồng, một quan là một ngàn đồng..." Bẻ ngón tay tính toán, tự mình đã nhíu mày trước, nói năng không còn chút tự tin nào: "Thật ra, tiết kiệm một chút, cũng không phải là không sống được."
Tạ Thiệu: "..."
Hóa ra số lương thực được kéo ra khỏi thành tối qua, đều là do nàng quyên góp?
Sắc mặt Tạ Thiệu lúc này mới thay đổi, đột nhiên vén chăn lên, mặc kệ chiếc áo lót mỏng manh có bị lộ ra hay không, có bị tiểu nương tử chiếm tiện nghi hay không, lớn tiếng gọi "Mẫn Chương", chủ tớ hai người một người cầm quần áo một người mặc vào, cũng không để ý đến tiểu nương tử phía sau, sau khi mặc quần áo xong, vội vàng đi ra ngoài.
Ôn Thù Sắc xách váy, "lạch bạch" đi theo sau hắn.
Mấy người đi thẳng đến kho, bước chân dừng lại trước cửa, lang quân phía trước quay đầu nhìn lại, không đợi hắn lên tiếng, tiểu nương tử rất biết xem sắc mặt, vội vàng lấy chìa khóa ra mở cửa.
Cửa kho mở ra, bên trong đã bị san phẳng, trống rỗng.
Lần trước hắn đến đây, có bao nhiêu bạc? Chỉ riêng vàng thỏi hình như còn mười mấy hòm, ít nhất cũng phải hai vạn lượng, cộng thêm bạc vụn và ngân phiếu, còn cả đồ lặt vặt nữa.
Mấy chục vạn lượng bạc trắng chắc là có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-70.html.]
Bây giờ trống rỗng, ngay cả hòm cũng không còn, trước mắt tối sầm, lùi về sau một bước, Mẫn Chương kịp thời đỡ lấy cánh tay hắn, lo lắng gọi hắn: "Công tử, bình tĩnh trước đã."
Đừng nói nữa, đầu hắn đau.
"Lang quân..."
"Ngươi cũng đừng nói nữa."
Ôn Thù Sắc ngậm miệng lại, một lúc sau, không nhịn được, lẩm bẩm ra một tiếng: "Lang quân lần trước đã nói, thua hết thì thua hết, kiếm lại là được."
Đó là bởi vì hắn bị ma quỷ ám ảnh, nhìn nhầm người.
Không ngờ nàng nhỏ tuổi, lá gan lại lớn như vậy, ra tay còn hào phóng hơn hắn, mấy chục vạn lượng bạc...
Tạ Thiệu nghiến răng nghiến lợi, sau khi vượt qua cơn choáng váng ban đầu, từ từ bình tĩnh lại.
Đồ đã mất rồi, biết làm sao bây giờ, tổng không thể chạy đi hỏi người ta đòi lại lương thực, thôi, dù sao cũng còn có nhị phu nhân biết kiếm tiền, bạc mất rồi thì mất rồi, sau này dựa vào mấy cửa hàng son phấn kia chống đỡ, gây dựng lại sự nghiệp, cũng không phải là không thể.
Bất đắc dĩ quay đầu lại, tiểu nương tử đứng phía sau, không dám nhìn vào mắt hắn, vội vàng cúi đầu, dáng vẻ vô cùng áy náy.
Sổ sách là hắn bảo nàng ta quản, mua lương thực nàng ta cũng đã báo cáo với hắn, lương thực cũng không phải bị lãng phí, mà là quyên góp cho tướng sĩ, một tấm lòng cao cả như nhật nguyệt có thể soi sáng, hắn trách nàng ta cái gì chứ.
Hắn đầu choáng mắt hoa, chỉ muốn ra ngoài đi dạo, tĩnh tâm lại một chút.
Thấy hắn bước chân loạng choạng, Ôn Thù Sắc khuyên nhủ: "Lang quân yên tâm, lang quân là người có nốt ruồi phú quý, tương lai nhất định có thể thăng quan phát tài, chỉ cần chịu khó..."
Bước chân hắn đi ra ngoài, càng lúc càng nhanh.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tiểu nương tử vươn cổ, vẫn còn đang cổ vũ hắn ở phía sau: "Dương tướng quân đương triều cũng từng nghèo túng, bây giờ chẳng phải cũng đã làm quan to rồi sao, cho nên quân tử ngày càng mạnh mẽ, ước muốn ngày càng cao, hoài bão ngày càng lớn..."
【Lời tác giả】
Các bảo bối đến rồi ~