Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 63

Cập nhật lúc: 2024-11-09 12:28:03
Lượt xem: 1,383

---

Thôi Niên còn chưa lấy hết can đảm đi tìm người, Ôn Thù Sắc đã tự mình tìm đến cửa.

Chiều hôm đó, Thôi Niên đang tính sổ sách trên lầu, nghe gia nhân nói Tam thiếu phu nhân nhà họ Tạ đến, nhất thời không phản ứng kịp, Tam thiếu phu nhân là ai.

Tên gia nhân nhắc nhở: “Ôn nhị nương ạ.”

Thôi Niên sửng sốt, lập tức tỉnh táo lại, vội vàng xuống lầu, quả nhiên thấy vị tiểu nương tử kia đang ung dung tự tại, khách sáo mời nàng vào: “Tẩu tử sao lại đến đây?”

Ôn Thù Sắc liếc nhìn cửa hàng của hắn: “Bận không?”

“Không bận.” Thấy nàng cứ nhìn chằm chằm vào son phấn trong cửa hàng, không biết mục đích nàng đến hôm nay là gì, bèn hỏi: “Hôm nay tẩu tử muốn mua gì sao?”

Ôn Thù Sắc đi thẳng vào vấn đề: “Chúng ta làm một vụ buôn bán nhé.”

Gạo đều bị nàng mua hết rồi, hắn còn buôn bán gì nữa, phấn nước, hương liệu đều là thiên hạ của Tạ gia, Thôi Niên uể oải nói: “Ở đây không có gì đáng để tẩu tử để mắt đến...”

“Có chứ.” Ôn Thù Sắc quay đầu cười với hắn: “Ta mua gạo của Thôi gia ngươi.”

Thôi Niên: ...

---

Giá gạo ngày hôm sau quả nhiên tăng vọt như lời Ôn Thù Sắc nói, gần như không nhà nào chịu bán, giá vẫn tiếp tục tăng.

Đến ngày thứ ba thì càng quá đáng hơn, ngay cả Đại phu nhân khi nghe nha hoàn Bích Vân báo giá trên trời cũng sinh nghi.

Một đấu gạo vậy mà đã tăng thêm ba mươi đồng so với trước kia.

So với việc đi Đông Đô mua nhà, quả thực là kiếm tiền nhanh hơn nhiều, Đại phu nhân vội vàng hỏi nha hoàn Khánh Vân: “Tam thiếu phu nhân đã mua bao nhiêu lương thực?”

“Ngoại trừ Thôi gia, nửa thành Phượng Thành đều nằm trong tay nàng ấy.” Cụ thể bao nhiêu thì nha hoàn Khánh  Vân cũng không biết, chỉ nói: “Sân trống trong phủ chúng ta sắp bị chất đầy rồi, vẫn chưa chuyển xong...”

Đại phu nhân bảo nha hoàn Khánh Vân dẫn bà đến tận mắt xem, từng bao tải gạo chất đống trong phòng, vẫn đang tiếp tục chuyển vào.

Cho dù tính theo mức lời ba mươi đồng một đấu gạo hiện nay, trời ạ, nhiều gạo như vậy, phải tốn bao nhiêu tiền...

Tim Đại phu nhân bỗng đập thình thịch, phân phó nha hoàn Khánh Vân: “Ngươi phái người ra ngoài theo dõi.”

Gia nhân được phái đi mỗi canh giờ lại báo cáo giá gạo trên thị trường một lần, lần nào cũng khác nhau, lại qua một ngày, giá một đấu gạo đã tăng vọt lên hai trăm đồng.

Tim Đại phu nhân đập thình thịch.

Quả nhiên đúng như lời Ôn nhị nương nói, chỉ trong hai ngày, giá đã tăng gấp đôi, theo đà tăng này, cho dù Phượng Thành có loạn, cũng có thể kiếm được một khoản tiền lớn trước khi loạn lạc.

Đến lúc đó đi Đông Đô mua nhà, sẽ không phải là căn nhà nghìn quan nữa, mà là căn nhà năm nghìn quan.

---

Đại phu nhân hoàn toàn không ngồi yên được nữa, nghe nói Ôn Thù Sắc đang ở chỗ lão phu nhân, vội vàng chạy tới.

Vừa vào cửa, đã nghe thấy Ôn Thù Sắc bên trong nói: “Con định tạm thời cầm cố hết các cửa hàng ở Phượng Thành, bà nội bên Ôn gia cũng đồng ý, hôm qua con đã đem tiệm trà và cửa hàng thủy sản của Ôn gia đi cầm cố rồi...”

【Lời tác giả】

Còn hai ba chương nữa là “phá sản” rồi, quá trình này đều là những tình tiết “phá gia” của Tam thiếu phu nhân.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-63.html.]

 

 

 Chương 27: Rút củi dưới đáy nồi

Chương hai mươi bảy

“Cả cửa tiệm của Ôn gia cũng đem đi thế chấp rồi sao?”

Đại phu nhân sững sờ, thầm nghĩ thật là điên rồ. Nhưng nghĩ lại giá lương thực bây giờ, lại cảm thấy cũng có thể hiểu được, lợi nhuận bày ra trước mắt, ai mà không động lòng.

Đại phu nhân lấy cớ đến hỏi thăm tình hình lương thực, thực chất cũng muốn nhân cơ hội dò la xem vị Tam thiếu phu nhân này, ngoài số lương thực trong kho của Tạ gia, rốt cuộc còn tích trữ bao nhiêu ở bên ngoài.

Cả cửa tiệm của Ôn gia cũng đem đi thế chấp, vậy lương thực ở Phụng Thành này, e là phần lớn đều nằm trong tay nàng ta rồi.

Thế mà vẫn chưa thấy đủ.

Sau khi Đại phu nhân vào trong, lại nghe thấy Ôn Thù Sắc đang bàn bạc với Lão phu nhân về việc thế chấp cửa tiệm của Tạ gia. Tạ lão phu nhân nói: “Cửa hàng son phấn và nước hoa của Tạ gia chúng ta không làm mấy trò như Thôi gia, xưa nay đều bán giá rẻ lấy số lượng lớn, lợi nhuận vốn đã thấp, cả năm trời cũng chẳng kiếm được mấy đồng, có thể thế chấp thì cứ thế chấp đi.” Liếc mắt nhìn Đại phu nhân, bà nói với Ôn Thù Sắc: “Đợi sau này con bán lương thực, đủ tiền mua lại cả chục cửa tiệm đấy.”

Ôn Thù Sắc khẽ gật đầu, đoan trang ngồi trên ghế tròn, hai má ửng hồng, vẻ mặt rạng rỡ.

Tiền mặt không còn, cửa tiệm lại đem đi thế chấp, chẳng phải Tạ gia chẳng còn gì nữa sao? Đại phu nhân không ngờ hai người lại dám làm lớn như vậy, trong lòng cảm thấy bất an: “Đem hết trứng bỏ vào một giỏ, nhỡ đâu...”

“Tích trữ là lương thực, thứ ai cũng cần, còn nhỡ đâu gì nữa.” Lão phu nhân ngắt lời bà ta: “Lần này nếu bán lương thực kiếm được tiền, mua cho Thừa Cơ một căn nhà ở Đông Đô còn không dễ dàng sao? Đều là người một nhà, có thể giúp thì giúp đỡ lẫn nhau, ta tin rằng nếu sau này nhị phòng gặp khó khăn, các con cũng sẽ giúp đỡ.”

Đại phu nhân ngẩn người, sau khi hiểu ra, trong lòng mừng như điên. Bà ta kéo kéo chiếc khăn tay trong tay, cười nói: “Nào có chuyện như mẹ nói, chuyện của người nhà, ta và đại ca sao có thể không quan tâm?”

Đại phu nhân tưởng Lão phu nhân đang nói đến những điều bí mật trên quan trường.

Tuy rằng nhị gia từng là Bộc Xạ, nhưng đó đều là chuyện quá khứ, hiện giờ đã từ quan, chẳng khác gì người thường. Đợi sau này lão đại đến Đông Đô, có chút thành tựu, Tạ gia sau này đều phải dựa vào đại phòng.

Nhị phòng có nhiều tiền bạc cũng vô dụng, không có chỗ dựa vững chắc, chỉ khiến người ta nhòm ngó.

Họ có thể hiểu ra thì tốt.

Có câu nói này của Lão phu nhân hôm nay, lại có cả Ôn thị ở đây làm chứng, không thể nào chối cãi được nữa. Tâm trạng Đại phu nhân phấn chấn hẳn lên, cứ như thể căn nhà ở Đông Đô đã nằm trong tay, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Hiếm khi trò chuyện được một lúc lâu, khi ra khỏi phòng Lão phu nhân, sắc mặt u ám mấy ngày nay của Đại phu nhân cuối cùng cũng tươi sáng trở lại: “Ta phải đi hỏi lão gia xem tình hình chiến sự ở Lạc An thế nào rồi...”

Ngày thứ ba, tin tức về việc Lạc An và Tây Kinh khai chiến đã lan truyền.

Giá gạo tăng vọt.

Hai trăm đồng, hai trăm hai mươi đồng, hai trăm năm mươi đồng...

Người dân xếp hàng dài trước cửa hiệu gạo, còn những bao tải lớn chất đống trong sân Tạ gia thì mỗi ngày đều tăng giá trị chóng mặt.

Không chỉ gạo, mà bất kỳ loại lương thực nào nhập khẩu, Ôn Thù Sắc đều bắt đầu mua gom với giá cao. Bà ta còn cho người dựng hơn chục lán cháo miễn phí ở bên ngoài, ai cũng có thể đến nhận cháo, nhưng tuyệt nhiên không bán.

Đại phu nhân biết được, còn thấy tiếc nuối một hồi, đó là cháo sao? Đó là bạc trắng đấy.

Mỗi ngày đều có người báo cáo giá gạo cho bà ta mấy lần, nhìn thấy con số không ngừng tăng lên, Đại phu nhân tim đập thình thịch, hưng phấn đến mức hai mắt muốn nhắm tịt lại.

Tuy rằng số tiền đó không vào túi mình, nhưng dù sao cũng là của Tạ gia, quan vận của nhị phòng đã hết, đại phòng mới bắt đầu. Đợi sau này đến Đông Đô, mọi chuyện chẳng phải đều do họ quyết định sao?

Ngày thứ năm, giá gạo đã tăng lên ba trăm đồng, Đại phu nhân không chịu nổi kích thích, đi tìm Ôn Thù Sắc, bàn bạc xem có nên bắt đầu bán ra ngoài một ít không.

 

Loading...