Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 61

Cập nhật lúc: 2024-11-09 12:23:04
Lượt xem: 1,408

Tiểu nương tử nhanh chóng đến gần, lúc này chàng mới để ý thấy y phục trên người nàng có chút xộc xệch, vải trắng trên khuỷu tay dính chút bụi bẩn, vạt váy cũng vậy, trên búi tóc thậm chí còn dính cả lá cây.

Miệng nhanh hơn suy nghĩ, hắn buột miệng hỏi: "Nàng lăn lộn dưới đất à?"

Ôn Thù Sắc: ...

"Vấp ngã một chút, không sao." Tiểu nương tử nói năng thản nhiên, không hề né tránh, trước mặt hắn phủi phủi vạt váy, lại đưa tay chỉnh sửa búi tóc, không đợi hắn lên tiếng, liền nói trước: "Lang quân, thiếp có chuyện muốn thương lượng với chàng."

Tạ Thiệu nhìn chằm chằm vào chiếc lá trên búi tóc cao của nàng: "Chuyện gì?"

Tiểu nương tử đi bên cạnh chàng, giơ đèn lồng soi đường cho chàng: "Thiếp định tích trữ một ít lương thực."

Lạc An đang đánh trận, Khánh Châu lại đang hạn hán, tích trữ lương thực quả thật là một ý kiến hay, Tạ Thiệu gật đầu: "Tiền ở trong tay nàng, muốn làm gì thì tự quyết định."

"Thật sao?" Khóe môi tiểu nương tử cong lên, lộ ra hàm răng trắng đều, nụ cười đó thật kỳ lạ, khiến người ta bỗng nhiên vui vẻ, hắn hào sảng nói: "Thiệt trăm phần trăm."

Tiểu nương tử thở phào nhẹ nhõm: "Lang quân, vậy sau này thiếp sẽ tự mình làm chủ."

"Ừ."

Nàng lại tiếp tục hỏi: "Nhưng nếu như một ngày nào đó thiếp làm ăn thất bại, thua hết gia sản của chúng ta thì sao?"

Tạ Thiệu biết rõ mình có bao nhiêu tiền, cộng thêm gia sản của nhà họ Ôn, hai núi vàng, nàng có bản lĩnh đó thua hết sao?

Coi như nàng nhát gan, bèn cho nàng một viên thuốc an thần: "Thua hết thì thua hết, còn có thể làm sao, kiếm lại là được." Cuối cùng vẫn không nhịn được, quay người nắm lấy cánh tay tiểu nương tử nói: "Đừng động." Nâng tay hái chiếc lá trên đầu nàng xuống.

【Lời tác giả】

Thôi Niên: Sao ta cảm thấy ta hơi nguy hiểm.

Tạ Thiệu: Câu này ta nên nói mới đúng.

Đếm ngược đến lúc Tạ Thiệu phấn đấu còn mấy ngày nữa? Ôn nhị nương: Tam thiếu phu nhân ta nói mới tính

Chương 27: Mua lương thực

“Không kịp nữa rồi, tin tức Lạc An đánh trận chậm nhất là ngày kia sẽ truyền đến Phượng Thành. Ta thấy các cửa hàng lương thực ở Phượng Thành vẫn chưa có động tĩnh gì, chắc là Thôi gia đang cố tình ép giá. Chúng ta phải tranh thủ trước lúc đó, mua hết toàn bộ lương thực.” Không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của ba người, nàng phân phó: “Đi gọi An thúc tới, bảo ông ấy dẫn mấy người chạy một chuyến ban đêm.”

Nàng kiên quyết muốn mua lương thực, ba người nhất thời không dám hé răng, nhìn nhau rồi cuối cùng vẫn là Tình cô cô dè dặt hỏi: “Tam thiếu phu nhân, người đã bàn bạc với cô gia rồi ạ?”

Ta gật đầu: “Chàng ấy đồng ý rồi.”

Tình cô cô lại ngẩn người, vị cô gia này đúng là có lòng dạ rộng rãi, toàn bộ tiền mặt trong kho, không biết mua được bao nhiêu lương thực...

---

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-61.html.]

Bên này Ôn nhị nương bận tối mắt tối mũi, vị cô gia vô tư kia thì bị Chu Khoáng quấn lấy hai ngày, đã sớm mệt mỏi rã rời, sau khi tắm rửa xong thì lên giường nằm từ sớm.

Cuối cùng cũng được ngủ một giấc ngon lành, sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Đông sương phòng đã ồn ào “bịch bịch bang bang” náo loạn cả lên. Tạ Thiệu bị đánh thức, bực bội vén chăn lên, hỏi Mẫn Chương ngoài cửa: “Chuyện gì vậy?”

Mẫn Chương đẩy cửa vào bẩm báo: “Tam thiếu phu nhân đang vận chuyển tiền bạc đi mua lương thực.”

Tối qua Ôn Thù Sắc đã nói với hắn, Tạ Thiệu cũng không để ý, bên tai cứ ồn ào không dứt, ngủ cũng không được, bèn đứng dậy rửa mặt thay quần áo. Nghĩ đến mấy chuyện gần đây, hắn vẫn không yên tâm, quyết định ra cổng thành xem thử.

Vừa ra khỏi cửa, Ôn Thù Sắc đã sai người khiêng từng rương từng rương bạc trong kho của hắn ra khỏi phủ.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Quá sớm nên người trong phủ đều chưa kịp phản ứng.

Mấy ngày nay, Đại phu nhân nhà họ Tạ đang có chuyện buồn phiền, ngủ không ngon giấc, sáng dậy cũng muộn. Thấy mặt trời đã chiếu vào phòng, bà vội vàng bảo nha hoàn Bích Vân chải đầu cho mình.

Từ khi lão gia nói với bà về tình hình Phượng Thành, trong lòng Đại phu nhân không lúc nào được yên ổn, cả ngày lẫn đêm đều nghĩ nếu Phượng Thành thật sự xảy ra chuyện, làm sao đưa cả nhà già trẻ lớn bé ra ngoài.

Theo ý bà, vừa nhận được lệnh điều động của con trai cả, trước tiên sẽ đưa hắn đến Đông Đô. Chờ hắn ổn định chỗ ở, bảo nhị phòng bỏ tiền ra, con trai cả sẽ lo lót quan hệ ở Đông Đô. Chờ mọi thứ ổn thỏa, sẽ nghĩ cách chuyển toàn bộ tài sản của Tạ gia ra ngoài.

Đến lúc đó, cho dù Phượng Thành có loạn thật thì nhờ có con trai cả lo lót quan hệ, lão gia có thể giữ được mạng, tiền bạc của nhị phòng cũng không bị tổn thất.

Ai ngờ nhị phòng này, người thì vô tâm vô phế, người thì càng không đáng tin cậy, hoàn toàn không màng đến đại cục, cứ giữ chặt tiền bạc trong tay không chịu buông. Ôn nhị nương đi mua nhà, bảo bọn họ thuê lại?

Người một nhà, nàng ta cũng nói ra được, muốn dùng tiền của bọn họ để nuôi nhà cho nàng ta, rồi nàng ta lại lấy tiền đó đi mua, cuối cùng tiền đều chui vào túi nàng ta.

Nàng ta còn có thể mơ đẹp hơn nữa không.

Ban đầu tưởng rằng việc mua nhà ở Đông Đô không có hy vọng, hôm qua gặp Đại phu nhân nhà họ Ôn, kết quả lại xuất hiện tia sáng le lói, hai người lại trùng hợp nghĩ đến một chỗ.

Nàng ta muốn mua thì cứ mua, chờ người của bọn họ dọn vào ở rồi, có đưa tiền thuê nhà hay không, đó là chuyện của bọn họ.

Sau khi sửa soạn xong, Đại phu nhân vội vàng đến Ninh Tâm Đường, hỏi Ôn Thù Sắc định khi nào đi Đông Đô mua nhà.

---

Chờ Đại phu nhân đến Ninh Tâm Đường, Ôn Thù Sắc cũng vừa đến, đang ngồi uống trà nói chuyện mua lương thực với Tạ lão phu nhân.

Tạ lão phu nhân đã nhìn thấy Đại phu nhân từ xa, chờ bà đến gần, bà giả vờ như không thấy, tiếp tục nói với Ôn Thù Sắc: “Năm nay vừa gặp thiên tai vừa gặp loạn lạc, không biết thời tiết năm sau thế nào, tích trữ lương thực cũng tốt...”

Đại phu nhân nghe mà chẳng hiểu gì, cũng không để ý, chỉ nghĩ đến chuyện mua nhà, sau khi chào hỏi Tạ lão phu nhân, bà ngồi xuống nhận chén trà nha hoàn Nam Chi đưa tới, mở nắp ra nhấp một ngụm, lại nghe Ôn Thù Sắc nói: “Bà nội yên tâm, mấy ngày nữa, giá lương thực nhất định sẽ tăng gấp đôi...”

Lần này Đại phu nhân nghe rõ, bà đậy nắp chén trà lại, thuận miệng hỏi: “Thù Sắc định tích trữ lương thực à?”

Ôn Thù Sắc gật đầu: “Bác gái chưa biết sao? Bên Lạc An sắp đánh trận, Khánh Châu năm nay lại gặp hạn hán, giá lương thực các nơi đã có xu hướng tăng, chờ chiến tranh bùng nổ, giá nhất định sẽ tăng vọt. Giờ tranh thủ lúc tin tức chưa lan truyền, ta đã dùng toàn bộ tiền mặt trong kho đi mua lương thực, nếu bác gái có tiền, cũng có thể mua một ít tích trữ.”

 

Loading...