CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 56
Cập nhật lúc: 2024-11-09 12:15:58
Lượt xem: 1,675
Trở về vườn hoa, Ôn Thù Sắc nhìn Phương ma ma bỏ số bạc trắng bóng kia vào trong túi tiền, đưa cho Mẫn Chương.
Tường Vân và Tình cô cô bên cạnh vẫn còn chìm đắm trong sự kinh ngạc khi Ôn Thù Sắc vừa rồi dùng một chiêu chế địch, Tình cô cô đặt chén trà đã pha xong trước mặt nàng, không nhịn được khen: "Đầu óc của nương tử thật thông minh, vậy mà lại nghĩ ra cách này, như vậy, Lão phu nhân nhà họ Ôn cũng được giải thoát rồi."
Nghe tin tức truyền đến từ phủ, Đại gia nhà họ Ôn vừa đi, Đại phu nhân ngày nào cũng chạy đến sân của Lão phu nhân, vừa nịnh nọt vừa mè nheo, cứ như thể Lão phu nhân không đồng ý thì bà ta sẽ không bỏ qua, thậm chí còn lấy cái uy phong của quan ra nói, nói Nhị phòng không có ai làm quan, bây giờ hỗ trợ chút tiền bạc cho Đại phòng, đợi sau này Đại phòng phất lên, chính là cái ô che mưa chắn gió cho Nhị phòng, nếu không chỉ dựa vào Nhị phòng là thương nhân, không có bối cảnh gì, sau này làm sao giữ được gia nghiệp?
Nghe nói Lão phu nhân tức giận không nhẹ.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nếu nương tử tự mình mua nhà ở Đông Đô, rồi cho bọn họ thuê, vừa có được lòng người mà bản thân cũng không bị thiệt, bọn họ cũng không nói được gì.
Tường Vân vội vàng hỏi: "Nương tử, khi nào chúng ta đi Đông Đô mua nhà ạ?"
Nương tử còn chưa đến Đông Đô, nếu mua nhà rồi, sau này muốn đến đó chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao, nàng ta vẻ mặt hào hứng, lại nghe thấy Ôn Thù Sắc thản nhiên nói: "Ai nói ta muốn mua chứ?"
Tình cô cô và Tường Vân đều sửng sốt.
"Cách của ta hôm nay chỉ là kế hoãn binh." Ôn Thù Sắc từ nhỏ đã tiếp xúc với đám người Đại phòng nhà họ Ôn, quá hiểu bọn họ: "Bọn họ tính toán một hồi, kết quả lại thành công cốc, bị đả kích nên nhất thời chưa nghĩ ra cách nào khác, đợi bọn họ hoàn hồn, chắc chắn sẽ dùng khổ nhục kế, nếu bọn họ cố tình ở lì không trả tiền thuê nhà, chẳng lẽ ta lại đuổi người ta đi thật sao? Đến lúc đó chuyện ồn ào lên, người bị người ta chỉ trỏ sau lưng chính là chúng ta......"
Tình cô cô biến sắc.
Nàng ta không tiện nói nhà họ Tạ, cứ lấy Đại phòng nhà họ Ôn làm ví dụ, bọn họ thật sự có thể làm ra chuyện như vậy, ở lâu rồi chẳng phải sẽ thành nhà của bọn họ sao......
Tường Vân lo lắng hỏi: "Vậy, vậy nương tử phải làm sao ạ."
"Ngươi sai người đến Ôn gia truyền tin, bảo bà nội nghỉ ngơi hai ngày, hưởng thụ cuộc sống yên bình, còn phải làm sao......" Ôn Thù Sắc chống cằm: "Để ta nghĩ đã......"
Niềm vui vừa rồi đột nhiên biến mất, ba người đang chán nản, Phương cô cô vào phòng bẩm báo: "Tam thiếu phu nhân, Cố di nương đến, nói là đến trả tiền cho Tam thiếu phu nhân."
Tường Vân sửng sốt: "Cố di nương này đúng là người thật thà, tiền đưa ra ngoài còn có thể lấy lại được, ở Tạ gia bà ấy là người đầu tiên đấy."
Ôn Thù Sắc cũng không quá bất ngờ, bảo Phương cô cô dẫn người vào.
Cố di nương vào phòng chào Ôn Thù Sắc, đưa túi tiền trong tay cho nàng: "Hôm nay thiếp bán được một lô khăn thêu, gom đủ mười lượng bạc, trả trước cho Tam thiếu phu nhân, số còn lại e là phải phiền Tam thiếu phu nhân cho thiếp khất thêm vài ngày."
Ôn Thù Sắc không từ chối, đưa tay nhận lấy, bảo Tình cô cô rót trà cho bà ấy: "Cứu người c.h.ế.t đói chứ không cứu người nghèo, di nương không cần phải gấp gáp như vậy, có rồi hãy trả, ta không gấp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-56.html.]
Cố di nương lại cảm ơn, lúc sắp đi chợt nhớ ra một chuyện, liền nói với Ôn Thù Sắc: "Thiếp nghe biểu tỷ nói, trên đường từ Khánh Châu về, bọn họ nhìn thấy một đám binh lính mặc áo giáp, chắc là vùng Lạc An sắp có chiến tranh, loạn lạc thì lương thực là quan trọng nhất, hơn nữa năm nay Khánh Châu gặp thiên tai, không sản xuất được lương thực, nếu Tam thiếu phu nhân có tiền nhàn rỗi, thì tích trữ thêm lương thực đi, chiến tranh vừa nổ ra, Phượng Thành gần Khánh Châu nhất, giá lương thực chắc chắn sẽ tăng gấp đôi, nhưng cũng có rủi ro, lỡ như quân đội triều đình đến trưng dụng lương thảo thì......"
[Tác giả có lời muốn nói]
Ôn nhị: Nhà ta không có ai làm quan sao? Hừ hừ......
Chương 25: Nghe lén
Chương 25
Lạc An đang có chiến sự? Ôn Thù Sắc chưa từng nghe nói đến chuyện này, chỉ biết rằng hạn hán ở Khánh Châu năm nay đã khiến rất nhiều người dân chạy nạn đến Phượng Thành, lương thực quả thực rất có giá. Thế nhưng, lương thực ở Phượng Thành xưa nay đều do Thôi gia quản lý, Ôn gia chủ yếu kinh doanh trà lâu và thủy sản, Tạ gia thì buôn bán hương liệu và phấn sáp, đều chưa từng nhúng tay vào thị trường lương thực.
Vựa lúa trong phủ còn có thóc gạo từ năm ngoái, dù có thiên tai cũng đủ cầm cự vài năm. Số bạc trong tay hiện tại đã đủ khiến người ta nhòm ngó rồi, đang bận rộn đối phó, món hời từ thiên tai này ta không kiếm đâu.
Cảm ơn Cố di nương đã báo tin, sau khi tiễn bà ta ra về, Ôn Thù Sắc liền sai Tình cô cô đích thân về Ôn gia một chuyến, trước tiên giải cứu lão phu nhân khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.
Tình cô cô đến Ôn gia vào giờ Ngọ.
Lúc bà ấy về đến, đại phu nhân Ôn gia vừa hay đang ở trong sân của Ôn lão phu nhân. Mấy hôm trước, Ôn đại gia đã dẫn theo cả nhà lớn nhỏ rời đi, chỉ còn lại bà ta và Tiết di nương ở lại hầu hạ lão phu nhân. Ngay hôm đó, đại phu nhân đã cãi nhau một trận với Ôn đại gia: "Nói rõ là bán nhà rồi cùng đi, sao bà ấy lại không nghe?"
Ôn đại gia bình tĩnh nói: "Sức khỏe lão phu nhân chưa hồi phục, không nên đi đường xa, nàng ở lại chăm sóc nửa năm, đợi bà ấy khỏe lại, ta sẽ viết thư cho nhị gia, bàn bạc xem nên làm thế nào."
Nửa năm?
Đại phu nhân hít một hơi, tức đến mức lùi lại mấy bước: "Bà ấy có bệnh gì mà phải tịnh dưỡng đến nửa năm? Hôm Tạ lão phu nhân đến, thấy bà ấy còn khỏe mạnh lắm, sao lại không thể ngồi xe ngựa? Chàng không nhận ra ý bà ấy sao? Bà ấy không muốn rời khỏi Phượng Thành, luyến tiếc cái nhà này, đề phòng chúng ta như đề phòng trộm, sợ chúng ta chiếm tiện nghi của con trai ruột bà ấy..."
Thấy bà ta nói trắng trợn như vậy, Ôn đại gia nhíu mày: "Chuyển nhà không phải chuyện dễ dàng, lão phu nhân đã không muốn đi, nàng tạm thời ở lại Phượng Thành, chuyện sau này ta sẽ nghĩ cách."
Thấy Ôn đại gia kiên quyết muốn bà ta ở lại, đại phu nhân hoàn toàn mất hết lý trí: "Tại sao phải để ta ở lại hầu hạ? Bà ấy không phải chỉ có đứa con trai ruột đó sao? Kêu nó về mà hiếu thuận với bà ấy đi, tại sao chúng ta không được lợi lộc gì, toàn bộ việc nặng nhọc đều đến tay ta?"
"Nàng vất vả gì, mệt nhọc gì?" Ôn đại gia sa sầm mặt: "Bà ấy là mẹ ta, đến hiếu đạo cũng có thể quên, còn xứng đáng làm người sao? Nếu nàng không muốn, để Tiết di nương ở lại một mình cũng được, nhưng mà phiền nàng nhường chỗ trước đã."
Đây là ý định muốn đuổi bà ta đi.