Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 43

Cập nhật lúc: 2024-11-09 09:56:06
Lượt xem: 1,539

Lúc nãy khi đám người tản ra, Ôn Thù Sắc lại thấy hy vọng, xoay người vội vàng lui về phía sau, nhưng khi nàng ngẩng đầu lên, đại công tử đã xoay người lên ngựa, lại một lần nữa để lại cho nàng một bóng lưng.

Ôn Thù Sắc mặt mày ủ rũ.

Quay đầu lại nhìn kẻ đã phá hỏng chuyện tốt của nàng, lửa giận trong lòng khó nguôi, "Cộp cộp cộp~" xông lên, giẫm mạnh lên gót chân hắn.

Tạ Thiệu đau điếng, lạnh lùng quay đầu lại, nhìn thấy tiểu nương tử đang phùng má phẫn nộ trước mặt, cũng hiểu ra, sắc mặt dịu xuống, "Nàng đây là giận cá c.h.é.m thớt?"

Biết ngay là hắn cố ý.

Đêm xuất giá nàng đã tò mò đại công tử trông như thế nào, sau khi đến Tạ gia, vẫn chưa gặp được người, hôm nay vất vả lắm mới đến gần, chỉ còn một chút nữa thôi là có thể nhìn thấy, vậy mà lại bị hắn ngăn cản, vẫn không thấy được người, vốn cũng chẳng có ý định gì, nhưng vì vậy, lại khiến nàng có cảm giác bị trêu ngươi khó chịu.

Nàng khó chịu, hắn cũng đừng hòng sống yên ổn, "Xin lỗi, mắt thiếp không tinh tường bằng mắt lang quân, lang quân không chỉ trước mặt có mắt, sau gáy còn mọc thêm hai con."

Tạ Thiệu lại không hề chối nhận hành vi của mình, ngược lại chất vấn nàng, "Nàng không nên tự kiểm điểm hành vi của mình sao?"

"Thiếp làm sao, cần phải kiểm điểm?"

"Đã là phụ nữ có chồng, nên thu liễm lại cái tâm tư viển vông của nàng, cái gì nên nhìn, cái gì không nên nhìn, còn cần ta dạy nàng sao?"

Hắn còn đổ lỗi ngược lại cho nàng, Ôn Thù Sắc hít sâu một hơi, "Lang quân chẳng lẽ không có tâm tư viển vông? Chẳng lẽ chàng không muốn biết đại nương tử trông như thế nào?"

Kết quả lang quân đối diện cười lạnh một tiếng, nói một cách không hề áy náy, "Ta thật sự chưa từng nghĩ tới, không giống có người không thành thật, lòng lang dạ sói."

Hắn bày ra một bộ dạng cao thượng, khiến Ôn Thù Sắc rơi vào thế yếu, đột nhiên nhận ra mình bị hắn lái sang chuyện khác, lại kéo về chủ đề chính, "Thiếp thấy lang quân chỉ là chột dạ, sợ thiếp nhìn thấy người đẹp hơn chàng, giỏi hơn chàng, rồi không thích chàng nữa."

Thật nực cười, tiểu nương tử này đúng là giỏi, không chỉ tính tình xấu, mắt cũng mù, cảm xúc hoàn toàn bị nàng khơi dậy, "Ai thèm nàng thích?"

"Vậy thì tại sao lang quân lại ngăn cản thiếp nhìn người khác..."

Hai người đứng giữa đường cãi nhau, phía sau một đám nha hoàn người hầu không dám ho he, lại sợ người khác thấy trò cười, vây quanh hai người thành một vòng tròn, hai người đứng trong vòng tròn đấu khẩu kịch liệt.

Vừa nãy do chậm trễ, mặt trời đã lên cao, dù là nắng xuân, nhưng không có chỗ nào che bóng, chiếu thẳng xuống, cũng có chút khó chịu.

Vừa nắng vừa buồn ngủ, lại còn tốn sức, Tạ Thiệu chịu thua trước, "Lười nói với nàng." Quay đầu gọi Mẫn Chương, "Về nhà."

Mặt trời quả thực rất to, Ôn Thù Sắc sợ bị rám nắng, lúc cãi nhau với hắn, còn dùng tay che trán, giơ lâu rồi tay cũng mỏi, hắn không cãi nữa vừa đúng ý nàng, xoay người gọi Tình cô cô và Tường Vân, "Chúng ta cũng về nhà."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-43.html.]

Nàng chui tọt vào xe ngựa, trong nháy mắt mát mẻ hơn hẳn.

Tạ Thiệu vừa đặt một chân lên bàn đạp, phát hiện nắng vẫn chiếu lên người mình, quay đầu nhìn về phía xe ngựa cách đó không xa, khựng lại một chút, ném dây cương cho Mẫn Chương, sải bước đi về phía xe ngựa.

Trong xe mát hơn bên ngoài rất nhiều, Ôn Thù Sắc hối hận vì không vào sớm hơn, đang dựa lưng vào thành xe thư giãn, rèm xe bị người ta vén lên, đột nhiên lại nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét đó, giật mình, buột miệng nói, "Tam công tử không phải muốn về nhà sao?"

"Nhà ta không phải nhà nàng à?"

Buổi trưa, hai người cùng nhau về phủ.

Vừa xuống xe, Tạ Thiệu đã thấy trước cửa phủ chất đầy giỏ tre, lại gần nhìn kỹ, trong giỏ toàn là cá tươi sống đang nhảy loi choi.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Chưa kịp hỏi, người hầu đang bốc hàng vội vàng tiến lên, khom lưng chào Tam công tử Tam thiếu phu nhân, vẻ mặt biết ơn, "Đa tạ công tử và phu nhân, đã quan tâm đến bọn hạ nhân chúng tôi..."

Tạ Thiệu không hiểu chuyện gì.

Thấy hắn vẻ mặt nghi hoặc, người hầu giải thích, "Sáng nay Tam thiếu phu nhân nói mấy hôm nay trời lúc nóng lúc lạnh, công tử sợ bọn hạ nhân chúng tôi không chịu nổi, bèn tăng thêm khẩu phần ăn, vì vậy sáng nay Tam thiếu phu nhân đã ra ngoài đặt cá, bây giờ mới vừa tới..."

Tạ Thiệu đêm qua không về nhà, không biết trong phủ đã xảy ra chuyện gì, thấy nàng còn có thể chu đáo nghĩ đến hạ nhân trong phủ, càng thêm khẳng định mình ban đầu không nhìn lầm.

Ôn nhị tuy không có gì đáng khen, nhưng quản lý gia đình quả thực là một tay hảo thủ.

Nói với hạ nhân một câu, "Ừm, ăn nhiều vào, không đủ thì tìm Tam thiếu phu nhân." Quay đầu lại cuối cùng cũng hạ cái đầu cao quý xuống, nhìn tiểu nương tử vẻ mặt thờ ơ phía sau.

Cãi nhau một trận, trên đường đi hai người không ai nói với ai câu nào, nhưng dù sao nàng cũng đã làm việc thay Tạ gia, không thể coi như không thấy, Tạ Thiệu chủ động phá vỡ im lặng, khen nàng một câu, "Quản lý gia đình rất tốt."

Ôn Thù Sắc miễn cưỡng nhếch mép, quay đầu tránh ánh mắt của hắn, "Lang quân khách sáo rồi."

Đại phòng Tạ gia náo loạn cả buổi sáng, từ Đại phu nhân cho đến Nhị cô nương, ai nấy đều bị chưởng quầy đuổi theo đòi nợ, không ra khỏi cửa phủ được.

Đại nương tử bị làm phiền đến mức không biết làm sao, đành phải lấy tiền tiết kiệm của mình ra đưa cho chưởng quầy bù vào sổ sách, nhưng cũng giống như bị cắt mất m.á.u thịt, đau lòng không thôi. Ngồi trong sân, mắng Ôn Thù Sắc nửa canh giờ, nghe hạ nhân báo Tam công tử và Tam thiếu phu nhân cùng nhau về Tạ phủ, lập tức gọi Nhị cô nương đến, hùng hổ đi tìm người tính sổ.

 

Loading...