CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 37
Cập nhật lúc: 2024-11-09 09:50:40
Lượt xem: 1,696
"Những gì ta nói hôm nay đều là ý kiến cá nhân, không liên quan đến phụ thân và mẫu thân". Ôn Tố Ngưng nói rõ, lại nói: "Ta đã tính toán qua".
"Phụ thân và hai vị huynh trưởng ở kinh thành, có thể ở nhà trọ, thuê cũng rẻ. Nay gia quyến vừa đến, không thể nào chen chúc cùng mọi người được nữa. Theo giá thuê ở Đông Đô, một căn nhà đủ để chúng ta ở, một tháng phải tốn từ sáu mươi đến chín mươi quan tiền. Mà mua một căn nhà tồi tàn ở Đông Đô, giá cả chừng một nghìn năm trăm quan, tốt hơn thì năm nghìn quan. Vậy nên, tính về lâu dài, mua vẫn có lợi hơn. Cho dù sau này không ở căn nào, với thị trường đất chật người đông ở Đông Đô, bán đi cũng có thể lời gấp đôi".
Ôn Thù Sắc gật đầu: "Quả thật có lợi, tỷ tỷ nói với bá phụ, bảo ông ấy mua là được rồi".
Ôn Tố Ngưng cứng đờ nét mặt: "Nhị muội sao lại không hiểu, với bổng lộc của phụ thân, làm sao mua nổi".
Ôn Thù Sắc hiểu ra: "Tỷ tỷ muốn ta bán hết cửa hàng ở Phụng Thành, để đến Đông Đô mua nhà?".
"Sao lại không thể?". Ôn Tố Ngưng cũng không vòng vo với nàng nữa: "Bán hết gia sản ở Phụng Thành, nhị thúc và tam ca đến Đông Đô phát triển, việc buôn bán nhất định sẽ tốt hơn ở Phụng Thành. Muội cũng cùng chúng ta đến Đông Đô, đến Đông Đô ai còn biết quá khứ của muội? Muốn lang quân tốt đẹp nào mà không có, cần gì phải hi sinh cả đời mình, cam chịu với một tên công tử bột?".
"Vậy còn tòa nhà này thì sao?".
"Nhà cửa ở Phụng Thành hiện giờ còn đáng giá, đợi đến khi triều đình bắt đầu suy yếu phiên trấn, chỉ có mất giá, bán sớm bớt lo...".
"Ôn Tố Ngưng!". Ôn Thù Sắc tức đến run người, đầu óc ong ong, cuối cùng cũng hiểu được lời nói ấp úng lúc nãy của Tào cô cô.
Hoá ra bọn họ đang tính kế chuyện này.
Ôn Thù Sắc không còn sắc mặt tốt nữa, nhìn đại tỷ tỷ nghiến răng nói: "Nếu tỷ dám động vào tòa nhà này, ta sẽ không tha cho tỷ".
---
Sau bữa trưa, ngồi một lát, người nhà họ Tạ cũng nên cáo từ.
Ôn lão phu nhân còn có chuyện muốn dặn dò Ôn Thù Sắc, bèn sai Tào cô cô ra ngoài tìm người. Tào cô cô tìm một vòng, mới thấy bóng dáng nàng ở một góc khuất trong sân.
"Nhị cô nương...". Chưa kịp truyền lời, Ôn Thù Sắc đang ôm gối ngồi trên tảng đá quay đầu lại, khuôn mặt đẫm nước mắt, mắt cũng sưng lên.
Tào cô cô giật mình: "Ôi chao, tiểu tổ tông sao lại thế này?".
Ôn Thù Sắc biết lão tổ tông đang tìm mình, vội vàng đưa tay lau nước mắt trên mặt, đứng dậy khỏi tảng đá.
Tào cô cô vội vàng tiến lên, chất vấn Thanh cô cô phía sau: "Ai ức h.i.ế.p nhị cô nương nhà chúng ta?".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-37.html.]
Chưa đợi Thanh cô cô trả lời, Ôn Thù Sắc đã hỏi trước: "Cô cô, con hỏi cô, bọn họ có phải đang nhắm vào tòa nhà này không?".
Tào cô cô ngẩn người, mấy ngày nay đại phu nhân vì chuyện này ngày nào cũng đến Tâm Viễn đường mấy lần, vừa rồi vốn định nói cho nhị cô nương biết, nhưng bị lão phu nhân cắt ngang, nên cũng không tiện mở lời.
Sắc mặt Tào cô cô đột nhiên thay đổi, chẳng lẽ bọn họ đã tìm đến nhị cô nương?
Không cần bà trả lời, nhìn sắc mặt bà, Ôn Thù Sắc cũng đã hiểu.
"Yên tâm, phụ thân và ca ca con đều còn, con cũng sống rất tốt, lão tổ tông không cần đi đâu cả, con sẽ chăm sóc bà. Tòa nhà đó, tòa nhà đó...". Giọng nàng bỗng nghẹn ngào, không nhịn được nức nở hai tiếng: "Đó là vinh dự của tổ phụ năm xưa, là tâm huyết của tổ mẫu, bọn họ cũng dám...".
"Đừng khóc nữa". Thấy nàng khóc, Tào cô cô đau lòng không thôi, khuyên nhủ: "Nếu lão tổ tông nhìn thấy, còn không đau lòng sao?".
Câu này quả nhiên hữu dụng, Ôn Thù Sắc không dám khóc nữa, hơi ngẩng đầu để nước mắt chảy ngược vào trong, vội vàng dặn dò Tường Vân: "Nhanh, nhanh đi lấy đá lạnh đến, ta chườm một chút".
Ôn lão phu nhân đợi hồi lâu, mới thấy người đến. Quầng mắt tuy không đỏ nữa, nhưng vẫn hơi sưng, lão phu nhân liếc mắt đã nhìn ra, nhíu mày hỏi: "Sao vậy?".
"Tôn nữ vừa ăn cơm xong liền thấy buồn ngủ, vừa rồi ra sân nằm một lát, tỉnh dậy, mắt liền sưng lên".
Tạ lão phu nhân cũng có mặt, mỉm cười: "Ăn no rồi ngủ, mắt rất dễ sưng". Bà vội vàng đứng dậy nhường chỗ, nói với Ôn Thù Sắc: "Ta ra sân trước đợi con, đừng vội, từ từ nói chuyện với tổ mẫu con".
Những điều cần nói, vừa rồi Ôn lão phu nhân đã nói với Ôn Thù Sắc rồi, trước khi đi, chỉ là có thứ muốn giao cho nàng.
"Tạ lão phu nhân tuy tính tình quái gở, nhưng tâm địa không xấu, là người thẳng thắn, những ngày con ở Tạ gia xem ra còn tốt hơn ta tưởng". Biết Tạ lão phu nhân đang đợi, Ôn lão phu nhân không định nói nhiều, trực tiếp bảo Tào cô cô mang chiếc hộp đã chuẩn bị sẵn đến, giao cho Ôn Thù Sắc: "Trước đây ta không đưa cho con, là sợ con quen tính ở nhà, cầm trong tay lại tiêu hết. Nay đã tam công tử dám giao hết gia sản cho con, ta cũng không còn gì phải sợ nữa. Hơn nữa đều là do phụ thân và ca ca con vất vả kiếm được, con tiêu cũng là bọn họ tiêu".
Trong hộp là tất cả sổ đỏ cửa hàng, đất đai và ruộng vườn của Ôn gia ở Phụng Thành.
Như vậy, tài sản của Ôn gia coi như đã giao hết cho Ôn Thù Sắc, Ôn lão phu nhân lại cảm thấy nhẹ nhõm, trong tay không còn gì, cũng sẽ không bị người ta dòm ngó.
Xuất giá rồi, Ôn Thù Sắc chính là người nhà họ khác, dù có mặt dày đến đâu, cũng không thể tìm đến Tạ gia được.
Ôn Thù Sắc cúi đầu nhìn chiếc hộp trong tay, nửa ngày không nói gì, Ôn lão phu nhân nhận ra, nghiêng đầu nhìn nàng: "Sao vậy?".
"Tổ mẫu". Chưa đợi Ôn lão phu nhân phản ứng, Ôn Thù Sắc đột nhiên ôm chầm lấy bà: "Tôn nữ dù cả đời này làm ni cô, cũng sẽ không để tổ mẫu một mình ở lại tòa nhà này. Đợi phụ thân trở về, nếu ông ấy không muốn ở lại Phụng Thành, con sẽ trở về Ôn gia, về đây bầu bạn với tổ mẫu".
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Hồ đồ". Ôn lão phu nhân nhẹ giọng trách mắng: "Mới vừa thành thân, nói gì mà hồ đồ vậy? Ta đang thấy đám người lắm mồm trong phủ này, ồn ào đến mức điếc tai rồi, còn cần con về bầu bạn sao?".