Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 34

Cập nhật lúc: 2024-11-09 09:49:07
Lượt xem: 1,622

Ôn Thù Sắc vội vàng chạy đến sân, vừa lúc đụng phải đại phu nhân An thị đang vội vàng chạy đến từ phía đối diện.

An thị tuy cũng đang lo lắng, nhưng trên mặt lại lộ rõ vẻ hả hê và thích thú khi xem náo nhiệt.

Lần trước lão phu nhân vì một bộ của hồi môn, nói đổi người là đổi người, đại phu nhân An thị đau lòng muốn chết, vừa khóc vừa rời khỏi chính viện, Ôn Thù Sắc xuất giá, An thị cũng không đến, không chỉ không đến, còn bỏ thuốc mê vào trà của đại gia, khiến đại gia ngủ quên, lỡ mất việc đưa dâu.

Nhưng dù có ủy khuất và bất mãn đến đâu, cũng đều tan biến sau khi biết nhà họ Tạ cũng đổi chú rể, kế hoạch của lão phu nhân thất bại, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, vô cùng vui vẻ.

Lúc này gặp Ôn Thù Sắc, không còn chút oán hận nào, chủ động chào hỏi: "Thù Sắc đã về rồi à?"

"Bác dâu." Ôn Thù Sắc chào hỏi một tiếng, không có tâm trạng để ý đến bà ta, vội vàng bước vào sân.

An thị bám sát phía sau nàng: "Nghe nói Tạ lão phu nhân đến rồi à?" Quay đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của Ôn Thù Sắc, thở dài: "Biết rõ trong lòng mọi người đều không thoải mái, sao bà ấy lại đến chứ, thân thể lão phu nhân vẫn chưa khỏe hẳn, ngươi không biết đâu, mấy ngày trước lão phu nhân không ăn uống gì, nằm trên giường, gọi thế nào cũng không phản ứng, suýt chút nữa dọa c.h.ế.t người..."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Mí mắt Ôn Thù Sắc giật giật, Tường Vân phía sau trừng mắt nhìn An thị, chỉ thiếu nước bảo bà ta im miệng.

Ôn Thù Sắc không muốn ứng phó với bà ta, sợ hai vị lão tổ tông thật sự đánh nhau, người còn đang ở cửa, nàng đã lên tiếng gọi: "Tổ mẫu..."

Vội vàng bước vào phòng, hai vị lão tổ tông đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tinh thần lúc nãy đã không còn, cả hai đều mới khỏi giường không lâu, lần này tức giận, quả thực là lưỡng bại câu thương, đều lộ ra vẻ bệnh tật vốn có, được người hầu bên cạnh dìu.

Không ngờ hai vị lão tổ tông lớn tuổi như vậy rồi, mà vẫn còn cãi nhau đến mức này, Ôn Thù Sắc có chút luống cuống tay chân, phải làm sao bây giờ?

Vẫn là nên tiến lên dìu Ôn lão phu nhân trước: "Tổ mẫu..."

"Cảo Tiên." Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của một lang quân, cắt ngang lời nàng.

Ôn Thù Sắc sững sờ, quay đầu lại thì thấy một vị lang quân mặt ngọc bước vào, chẳng phải là Tạ Thiệu vừa bị nàng chọc giận bỏ đi sao.

Chắc hẳn là vừa rồi nghe lén ở tường, từ Minh Uyển Nhu biết được khuê danh của nàng.

Ôn Thù Sắc cảnh giác nhìn hắn, sợ hắn lại gây thêm chuyện, chỉnh đốn lại thái độ, kịp thời cúi đầu xin lỗi hắn, mỉm cười, ánh mắt tràn đầy vẻ thiện ý cầu xin tha thứ, nào ngờ người kia lại mỉm cười đáp lại nàng, như thể ánh mắt muốn lột da rút gân nàng lúc trước chỉ là ảo giác, giữa hàng lông mày thậm chí còn phủ lên một tầng ôn nhu, thong dong đi đến trước mặt nàng, giũ tấm áo choàng gấm trong tay ra, đưa tay lên, khoác lên người nàng: "Hôm nay gió lạnh, khoác vào đi." Không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của tiểu thư, hai tay nắm lấy cổ áo choàng, đột nhiên kéo lên, Ôn Thù Sắc bị lực kéo, bước về phía trước mấy bước nhỏ, ngã vào lồng n.g.ự.c hắn.

Ôn Thù Sắc: ...

Vẻ mặt ngây ngốc trong giây lát của nữ lang, khiến tâm trạng hắn vui vẻ hơn một chút.

Là ác mộng sao, vậy thì cứ tiếp tục mơ đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-34.html.]

Ngón tay vuốt thẳng dây buộc áo choàng của nàng, vừa thắt nút một cách thuần thục, vừa nghiêng đầu ghé sát tai nàng: "Hôm nay khó khăn lắm mới được về nhà mẹ đẻ, hãy trò chuyện thật vui vẻ với Ôn lão phu nhân, chìa khóa kho ở trong tay nàng, xem thử thiếu thứ gì, thì bổ sung cho lão tổ tông."

Tiểu thư trong lòng dường như có chút cứng đờ, không đáp lại hắn, Tạ Thiệu khẽ động mi, nhìn chằm chằm vào dái tai đỏ ửng của nàng, chút bực bội cuối cùng trong lòng cũng tan biến theo mây khói, hơi thẳng người dậy, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, gọi nàng một tiếng: "Cảo Tiên?"

Vốn dĩ hắn đã cao lớn, lại còn vai rộng eo thon, chóp mũi Ôn Thù Sắc chạm vào vai hắn, hương thơm thoang thoảng của trầm hương bay vào mũi, níu giữ hồn phách nàng.

Lồng n.g.ự.c không tự chủ được mà "thình thịch" loạn nhịp, đầu óc cũng choáng váng, nhưng nội tâm lại vô cùng tỉnh táo, tên khốn kiếp này, đang dùng sắc đẹp dụ dỗ nàng sao.

Xung quanh đã im bặt, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào hai người, lang quân ôn nhu lại có sức hút, ai mà không thích.

Đặc biệt là Ôn lão phu nhân, ánh mắt ngây ngốc nhìn hai người trước mặt, ân ái mặn nồng, quả thực là một đôi vợ chồng son mới cưới.

Lại nhìn vị lang quân mà trước đây bà không ưa kia, sao lại không giống như lời đồn đại chút nào.

Lúc trước, bà bất chấp thanh danh đổi Cảo Tiên cho đại công tử, chẳng phải là mong sau này nàng có được một lang quân yêu thương, chiều chuộng sao.

Sự thay đổi trên mặt Ôn lão phu nhân, Tạ lão phu nhân đều nhìn thấy, vừa thán phục cháu trai mình giỏi giang, trong lòng không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ nhị tiểu thư này thật sự là bảo bối trong lòng hắn...

Sự ân ái nồng nàn đến bất ngờ này, đã hóa giải bầu không khí căng thẳng trong phòng, không ai lên tiếng phá vỡ.

Đại phu nhân An thị là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, bước vào phòng dìu Ôn lão phu nhân: "Mẹ, mẹ sao rồi? Sáng nay không phải còn nằm trên giường sao, sao lại ra ngoài tiếp khách rồi..."

Tạ lão phu nhân liếc nhìn Ôn lão phu nhân, quả nhiên sắc mặt bà ta lại thay đổi.

Hai người tuy ngoài miệng nói gay gắt, nhưng bản thân đã trải qua, biết rằng cảm giác này không dễ chịu, nói cho cùng đều là vì con cháu mà lo lắng, nói ra thì bản thân bà chẳng phải cũng là trò cười sao.

Tạ lão phu nhân không tiếp tục xát muối vào vết thương nữa, ngăn cản đại phu nhân: "Chỉ là chút cãi vã nhỏ nhặt giữa bọn trẻ thôi, đóng cửa lại đã giải quyết xong rồi, ta thấy thân thể lão tỷ khỏe lắm, Ôn đại phu nhân không cần phải lo lắng." Ngẩng đầu gọi một tiếng: "Thù Sắc, lại đây trò chuyện với tổ mẫu một lát." Quay đầu lại nói với một nha hoàn nhà họ Ôn trong phòng: "Nghe nói lão phu nhân trồng một vườn cây  sơn trà, dẫn ta đi xem thử đi."

Sắc mặt Ôn lão phu nhân cũng dịu xuống, hít sâu một hơi, phân phó nha hoàn: "Đi đi, dẫn lão phu nhân đi dạo vườn."

Đợi Tạ lão phu nhân kéo Tạ Thiệu cùng nhau ra khỏi phòng, trận chiến ngầm kinh thiên động địa này mới coi như kết thúc.

Ôn lão phu nhân đuổi hết mọi người ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Tào cô cô, bảo Ôn Thù Sắc ngồi bên cạnh, cẩn thận dò hỏi bảo bối cháu gái của mình.

 

Loading...