CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 27
Cập nhật lúc: 2024-11-09 09:41:22
Lượt xem: 1,661
Tạ Thiệu dừng mắt, im lặng một lúc, mỉm cười chào hỏi: “Bá phụ.”
Bùi Nguyên Khâu thấy hắn đến, xoay người tiến lên, tiếp tục câu chuyện vừa nãy: “Tạ lão khỏe chứ?”
Tạ Thiệu đáp: “Đều khỏe ạ.”
Bùi Nguyên Khâu nhìn hắn một cái, đột nhiên hỏi: “Sao vậy, không nghĩ đến chuyện về Đông Đô à?”
Tạ Thiệu lắc đầu: “Phong tục Đại Phong coi trọng việc lá rụng về cội, hơn nữa Phượng Thành sơn thủy hữu tình, người đã an cư lạc nghiệp ở đây, ai còn nỡ rời đi nữa.”
Bùi Nguyên Khâu nghiêng đầu cười: “E rằng đây là ý của cha con đấy. Thằng con bất hiếu nhà ta, con cũng biết, từ nhỏ đã nhiều suy nghĩ, ban đầu ta cũng giống cha con, muốn trói nó bên cạnh, nhưng sau đó thì sao? Quan hệ cha con rạn nứt, bèn nghĩ thông suốt, con cháu có suy nghĩ riêng của nó, làm cha mẹ không thể can thiệp được.”
Tạ Thiệu im lặng lắng nghe, không đáp lời.
Bùi Nguyên Khâu thấy hắn không nói gì, bèn nói thẳng: “Tạ lão vẫn không đồng ý cho con đến Đông Đô?”
Tạ Thiệu nói: “Bá phụ hiểu lầm rồi, con và cha có cùng chí hướng, cũng thích cảnh đẹp Phượng Thành.”
“Ta thấy không hẳn vậy.” Bùi Nguyên Khâu quay đầu, ngẩng đầu nhìn trời: “Năm đó con mười hai tuổi, đứng trước bảng vàng trên tường rồng hổ ở trường thi, một câu ‘Muôn dặm non sông, còn trông cậy vào lớp trẻ’, đến nay các triều thần nhắc đến vẫn còn khen ngợi không ngớt đấy.”
“Chỉ là lời nói ngông cuồng, thiếu hiểu biết lúc trẻ, khiến bá phụ chê cười rồi.”
“Gọi là trẻ tuổi gì chứ?” Bùi Nguyên Khâu như bị hắn chọc cười: “Nếu con tự nhận mình già, vậy cha con, lão phu phải gọi là gì đây?”
Thở dài một tiếng, lại nói: “Chuyện trên đời đều do số phận, người có sứ mệnh gánh vác trên vai, càng muốn trốn thì càng trốn không thoát. Con có biết sau Tạ lão, vị Vương Phó Xạ chỉ làm quan vài ngày kia c.h.ế.t như thế nào không?”
“Vương Phó Xạ bị hại là vì trước kia từng bị cướp tiền bạc và thiếp thất, đối phương sợ hãi nên ra tay mà thôi. Nhà họ Tạ ta không có quyền không có thế, không thù không oán với ai.”
“Ai nói thế? Chẳng phải Phượng Thành này còn có Tĩnh Vương sao?”
---
Ở sân sau, Bùi Khanh không thấy người đâu, tìm một vòng mới thấy Tạ Thiệu đi ra cùng cha mình, sắc mặt lập tức thay đổi.
Lúc tiễn Tạ Thiệu ra cửa, Bùi Khanh ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Người này tâm tư thâm sâu, đã đầu quân cho phe cánh của Hữu Tướng, hôm nay dù có nói gì với huynh, huynh cũng phải cẩn thận.”
Tạ Thiệu cong môi cười, vỗ vai hắn: “Biết rồi.”
“Hôm nay là ta thất lễ, ngày mai ta sẽ đến cửa tạ lỗi.”
Tạ Thiệu nhận lấy dây cương trong tay Mẫn Chương, xoay người lên ngựa: “Ngày mai e là không rảnh.”
“Có hẹn rồi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-27.html.]
“Về nhà.”
Chương 12 - Tam thiếu phu nhân không phải là người dễ đối phó
Chương 12
Cuối tháng ba, gió xuân lướt qua chóp mũi, thoang thoảng hương hoa, khiến lòng người cũng khoan khoái theo.
Ôn Thù Sắc không khỏi kích động. Bên cạnh cảm giác choáng váng như thể bỗng dưng trúng số độc đắc, lần đầu tiên gánh vác trọng trách quản gia, nàng thấy trong lòng căng phồng như có ngọn lửa đang bùng cháy.
Cha nàng đã đi Phúc Châu. Tuy rằng ông đã giao toàn bộ tài sản cho nàng, nhưng bà nội cũng không dám thật sự đặt hết trứng vào một giỏ, chỉ cho nàng tiêu xài số tiền cha gửi về mỗi quý để trang trải chi phí cho phòng lớn và tiền tiêu vặt của nàng. Các cửa hàng trà ở Phượng Thành đều nằm trong tay bà.
Tạ Tam thì khác, hắn đã giao toàn bộ tài sản của nhị phòng nhà họ Tạ vào tay nàng, không chút giấu giếm.
Được tin tưởng như vậy, nàng nhất định không thể để hắn thất vọng.
Tuy không có danh tiếng hiền thục như Đại phu nhân, nhưng nàng nguyện thử một lần. Đợi sau này quản lý gia đình tốt rồi, khi rời khỏi Tạ gia, cũng không đến nỗi bị người ta nói là ăn không ngồi rồi, đến rồi đi chẳng để lại dấu vết gì.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Khi An thúc tìm đến, Ôn Thù Sắc tỏ thái độ rất tốt. Nàng ngồi ngay ngắn trên ghế quan, bảo Tình cô cô rót trà cho An thúc, nói năng khách sáo: "Tiểu bối kiến thức nông cạn, còn mong An thúc chỉ dạy nhiều hơn."
Có lẽ vì đã có Tạ Thiệu, kẻ ăn chơi trác táng kia làm tiền lệ, thấy nàng như vậy, An thúc cảm động đến rơi nước mắt, trong nháy mắt như nhìn thấy hy vọng. Ông lật giở từng cuốn sổ sách, tỉ mỉ giải thích cho nàng từ đầu đến cuối.
Từ lúc mặt trời mọc đến lúc hoàng hôn, nhiệt huyết tràn đầy của Ôn Thù Sắc cuối cùng cũng bị những con số khô khan trên sổ sách bào mòn.
Tiễn An thúc xong, nàng đang nằm trên ghế quý phi để hồi thần thì Phương ma ma vào bẩm báo, nói đại nha hoàn Bích Vân bên cạnh Đại phu nhân đến.
Được gọi là Đại phu nhân, chắc chắn là mẹ của Đại công tử. Nếu không phải vì Tạ Tam, thì lúc này Đại phu nhân đã là mẹ chồng của nàng rồi. Không biết bà ta tìm nàng có chuyện gì, Ôn Thù Sắc bảo Phương ma ma cứ mời người vào.
Bích Vân vén rèm bước vào, nhưng lại không tìm Ôn Thù Sắc, chỉ khẽ chào nàng một cái: "Tam thiếu phu nhân", rồi đưa mắt dò xét khắp phòng, quay sang hỏi Phương ma ma: "Tam thiếu gia vẫn chưa về sao?"
Thái độ hoàn toàn không coi Ôn Thù Sắc ra gì.
Tuy rằng việc tiểu thư nhà nàng vào phủ có chút không vẻ vang, nhưng giờ đã là chính thất do Tam thiếu gia thừa nhận. Sau khi tận mắt chứng kiến Tam thiếu gia bênh vực tiểu thư trước mặt Đại phu nhân, Tường Vân đột nhiên có thêm tự tin. Nàng không đợi Phương ma ma trả lời, liền lên tiếng: "Cô gia đang bận, tỷ tỷ có việc gì?"
Bích Vân không ngờ nha hoàn của Ôn gia lại dám lên tiếng, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, liếc nhìn Tường Vân với ánh mắt khinh thường, cũng không trả lời nàng, chỉ cười với Ôn Thù Sắc: "Tam thiếu phu nhân, hôm nay nô tỳ và Đại phu nhân đến tìm Tam thiếu gia lấy tiền mua phấn nước tháng sau, Tam thiếu gia chưa về, nô tỳ sẽ đợi ở ngoài." Nàng bỗng nhiên giật mình như nhớ ra chuyện gì quan trọng, vẻ mặt hối lỗi: "Xem đầu óc nô tỳ này, quên mất Tam thiếu gia giờ đang ở Tây sương phòng, quấy rầy Tam thiếu phu nhân nghỉ ngơi rồi, nô tỳ cáo lui."
Tường Vân tức đến nghẹn họng. Cái đồ giả vờ giả vịt này...
Nàng hất cằm lên, hướng về phía bóng lưng đang quay đi, nói lớn: "Trùng hợp quá, hôm nay cô gia đã giao kho cho tiểu thư rồi, tỷ tỷ e là phải quay lại tìm tiểu thư nhà chúng tôi."
Quả nhiên, người phía trước dừng bước, quay đầu nhìn Phương ma ma.